“Lấy được chưa?” 
“Chưa, chưa…” 
Yến Nam đã đẩy cửa sổ trúc gác xép ra, lúc này nửa nằm sấp trên mép cửa sổ tiến thoái lưỡng nan, quay đầu lại vẻ mặt rối rắm nhìn về phía Tạ Phùng Thù: “Tạ đại ca, chúng ta như vậy không tốt lắm sao? ” 
Hà, cậu bé ngoan. 
Tạ Phùng Thù thở dài, nếu không có Yến Nam, Tạ Phùng Thù còn có thể đưa ra quyết định cầm rượu, nhưng hiện tại y không tiện bại lộ thân phận, chỉ đành cùng đối phương tung người nhảy một cái, hai ba cái trèo lên mép cửa sổ. 
Tốt xấu gì cũng là lấy đồ của người ta, Tạ Phùng Thù có chút chột dạ nhìn chung quanh một cái, lại hướng về phía dưới hạ thấp giọng nói: “Có người tới đây sao? ” 
Dưới lầu một mảnh yên tĩnh, Tạ Phùng Thù không chán hỏi lại một lần nữa: “Có hay không? ” 
Một lúc lâu sau, thanh âm Trào Khê mới rầu rĩ từ trong bóng đêm truyền tới, trong giọng nói tất cả đều là không kiên nhẫn: “Không có!” 
Không có thì tốt. Tạ Phùng Thù lặng yên không một tiếng động xoay người vào gác xép, xách một vò rượu đưa cho Yến Nam, chính mình cũng xách một vò, để Yến Nam đi xuống trước rồi một tay trèo lên mép cửa sổ chậm rãi bò xuống. 
Y thầm nghĩ: Mình đường đường là một tiên quân thiên giới, nửa đêm mang theo một đứa nhóc đang lớn cùng một yêu quái trộm rượu uống, nếu truyền ra ngoài, mình đại khái không có cách nào đứng vững ở thiên giới. 
Nói cho cùng y chẳng qua là nhìn bộ dáng ủ rũ của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876239/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.