Chương trước
Chương sau
Tiếng Thẩm Tầm nói ba chữ "bé xử nam" đó chạy vòng vòng trong đầu Nhạc Nhiên cả một đêm.
Rạng sáng, Nhạc Nhiên đúng giờ tỉnh dậy nhưng lại không thể đúng giờ chạy đi sân thiết bị tập thể dục buổi sáng. Vì quần ướt rồi, còn cái thứ nào đó kia thì mười phần kiêu ngạo mà ngẩng thẳng đầu.
"Chào cờ" buổi sáng và mộng tinh thì không phải là chuyện gì khiến người ta xấu hổ, nhưng đang nằm mơ thấy Thẩm Tầm mà làm dơ quần lót thì hơi ngại thiệt á.
Đứng trước bồn rửa mặt giặt quần lót mà vành tai cậu đỏ ửng, tim cũng đập nhanh hơn bình thường, không dám nghĩ tới Thẩm Tầm vai rộng eo thon cùng nụ cười ái muội trong mơ nữa nên Nhạc Nhiên chỉ đành cưỡng ép mình dời lực chú ý, nhìn mớ bọt xà bông đầy tay mà thầm mắng: Xử nam thì làm sao chứ? Điều đó nói rõ em giữ mình trong sạch á được hông!
Giặt quần lót xong thì cậu phơi lên cho ráo nước, lại chợt nghĩ: nhưng mà xử nam thì nói xử nam thôi, còn thêm chữ "bé" làm cái gì? Em bé ở đâu hả? Rõ ràng là rất lớn nha!
Nghĩ xong cậu cúi đầu nhìn nhìn một chút, quay vô phòng lại kéo quần ra ngó ngó một chút mới hài lòng đi tập thể dục.
~
Sau khi phá xong vụ án của Lữ Hàn, đội hình trinh tạm thời rảnh được một chút, Thẩm Tầm bèn đi Sơn Thành một chuyến để tìm Nghiêm Khiếu. Nghiêm Khiếu đưa một phần báo cáo điều tra, chỉ chỉ một trang lịch sử chuyển khoản: "Lý Huy, anh rể Lương Hoa, cũng chính là ba Lý Tư Kiều, có khả năng hay lui tới và có quan hệ mật thiết với bọn buôn ma tuý nước ngoài."
Hai chữ "ma tuý" kích thích thẳng vào thần kinh Thẩm Tầm. Anh cầm lấy bản báo cáo điều tra, ngón tay miết thành những vết gấp trên trang giấy.
Nghiêm Khiếu nói, "Trước tiên cậu đừng kích động, nguồn gốc của bản báo cáo này không rõ ràng lắm, tôi cũng không thể đảm bảo chính xác 100%. Cho cậu xem bản báo cáo này chỉ là để trong lòng cậu biết đường cân nhắc thôi, tôi vẫn sẽ tìm người điều tra tiếp."
Thẩm Tầm châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi như muốn hút luôn nửa điếu vào phổi. Hồi sau anh mới gật đầu nói, "Được rồi, tôi có tính toán rồi."
Nghiêm Khiếu lập tức thu giấy tờ lại, sắc mặt hơi nghiêm trọng, "Thẩm Tầm, có chuyện này tôi không biết có nên nói với cậu hay không."
"Từ bao giờ mà cậu như đàn bà thế kia?" Thẩm Tầm nhếch mép, nhả một hơi thuốc, khói thuốc che mờ gương mặt anh, "Nói đi, chuyện gì? Có phải cậu chuẩn bị cùng với Chiêu Phàm mời rượu mọi người không?"
"Mời cít ấy. Ẻm phiền gần chớt ... ấy không nói tới em ấy nữa." Ngữ khí của Nghiêm Khiếu có kiểu rất ghét bỏ, nhưng bên miệng lại không che giấu được ý cười. Có điều nụ cười kia rất nhanh vì đổi đề tài mà biến mất, trả về một gương mặt lạnh lùng, "Lần trước cậu nhờ tôi điều tra chuyện Nhạc Nhiên ở bộ đội, tôi nhất thời tò mò nên có tra luôn chuyện trước khi nhập ngũ của em ấy."
"Này thì tôi biết. Em ấy không cha không mẹ, từ lúc nhỏ xíu đã bị đưa tới viện phúc lợi, tới lúc nhập ngũ năm 16 tuổi mới rời đi." Thẩm Tầm dí điếu thuốc vào tàn gạt, "Em ấy có nói qua với tôi rồi."
"Ẻm có nói với cậu vì sao lại vào viện phúc lợi không?"
Nét mặt Thẩm Tầm đanh lại, "Này thì không có. Chuyện như thế nào?"
Nghiêm Khiếu thở dài, "Em ấy cũng rất đáng thương. Mẹ tự sát, ba thì tâm thần có vấn đề, trước khi mất tích đã đánh em ấy tím hết mình mẩy, tiền thuốc men đều là hàng xóm cho."
"Cái gì?" Thẩm Tầm hít ngược một ngụm khí lạnh.
Trên hồ sơ của Nhạc Nhiên chỉ viết cậu là cô nhi, sống ở viện phúc lợi từ nhỏ tới lớn. Trước đây Nhạc Nhiên cũng nhắc tới tuổi thơ của bản thân, nói điều kiện viện phúc lợi rất tệ, nhưng chưa lần nào đề cập tới ba mẹ mình.
Cho nên Thẩm Tầm cứ nghĩ ba mẹ cậu vì lý do nào đó mà đã qua đời từ khi cậu chưa có trí nhớ rồi nên mới không để lại kí ức gì trong sinh mệnh của cậu.
"Ba mẹ em ấy đều là công nhân bình thường, thu nhập rất thấp, nhưng gia đình nhỏ vẫn tính là hoà thuận." Nghiêm Khiếu đổi lời, "Nếu mẹ em ấy không bị cưỡng bức."
Lông mày Thẩm Tầm liền nhíu chặt, "Mẹ em ấy bị cưỡng bức? Là chuyện lúc nào? Nhạc Nhiên biết không?"
"Lúc đó thì không biết, lúc mẹ bị cưỡng bức em ấy mới nửa tuổi." Nghiêm Khiếu lại nói, "Phụ nữ đều yêu cái đẹp, tôi đã xem qua hình mẹ em ấy rồi. Đương nhiên không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng ở thời đại đó thì tính là thanh tú đoan trang rồi. Sinh Nhạc Nhiên xong, bà muốn sớm lấy lại vóc dáng trước đây nên tối nào cũng chạy bộ ở sân vận động gần công xưởng. Mà sân vận động lúc đó không giống với của chúng ta bây giờ đâu, không có nhân viên hướng dẫn, cũng không có thiết bị bảo an gì cả, đường chạy và sân bóng ở giữa đều là bùn đất, xung quanh còn chả có rào chắn. Một bên là khu nhà xưởng cũ, một bên là trường kỹ thuật, hai bên còn lại là trường cấp một cấp hai cho mấy đứa trẻ của nhà máy. Ban ngày thì sân vận động dành cho mấy đứa học sinh học thể dục, buổi tối thì không có ai quản, ai cũng có thể đi bộ, đá banh trong đó."
"Mẹ em ấy là bị cưỡng bức ở đó?" Trong mắt Thẩm Tầm lóe lên một tia khó tin, "Có người đi dạo đá banh sao còn xảy ra chuyện như vậy?"
"Bản chất con người xấu xí thôi." Nghiêm Khiếu cười lạnh, "Sân vận động đó không có thiết bị chiếu sáng, trời tối xuống chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng ké từ đèn đường ở xa xa thôi, tuy là có thể thấy được đường đi nhưng ánh sáng không hề rõ ràng đâu. Có nhà vệ sinh công cộng kế đường đi bộ, nhưng không có đèn. Mẹ Nhạc Nhiên ban ngày đi làm, tối về nhà còn cơm nước giặt giũ nên tối ra được tới đường đi bộ đều cỡ 8 giờ, thời gian gần như cố định mỗi ngày luôn. Không qua bao lâu thì có người nhòm ngó bà."
Vẻ mặt Thẩm Tầm càng lúc càng khó coi, miệng mím chặt thành một đường thẳng.
Nghiêm Khiếu tiếp tục kể, "Ngay trước mặt rất nhiều người, người đó đã kéo bà vào trong WC, khoảng giữa bà có kêu cứu mấy lần nhưng mấy người đi bộ, chạy bộ, đá banh ở đó, không một ai vươn tay giúp đỡ cả. Lúc đó chỉ cần có người hét lên "làm cái gì vậy" thôi thì kẻ cưỡng bức đã hoảng loạn mà bỏ chạy rồi."
Khớp xương tay Thẩm Tầm hiện lên trắng bệch, thấp giọng mắng, "Mẹ nó!"
"Thân thể bà không tốt, lúc sinh Nhạc Nhiên là sinh mổ, phía dưới ..." Nghiêm Khiếu dừng một chút, cân nhắc câu chữ, "Phía dưới không giống của một người phụ nữ bình thường nữa ... Cậu hiểu chứ?"
Thẩm Tầm không nói gì.
Nghiêm Khiếu lại nói, "Kẻ cưỡng bức vô cùng thô bạo, còn uống rượu nữa nên tra tấn bà kinh khủng lắm. Kinh tế nhà bọn họ không ổn, cuối tuần và buổi tối ba Nhạc Nhiên đều tăng ca đến tối muộn với hi vọng tích cóp đủ tiền sau này cho Nhạc Nhiên đi học. Lúc xảy ra sự việc, ba Nhạc Nhiên vẫn còn ở trong nhà máy, nửa đêm về nhà không thấy vợ mới lật đật đi kiếm. Lúc phát hiện bà ở nhà vệ sinh công cộng, bà ấy ... Tôi không miêu tả cụ thể nữa, cậu làm cảnh sát nhiều năm như vậy, mấy vụ án cưỡng bức ghê tởm cậu cũng thấy không ít rồi còn gì."
Thẩm Tầm cứng ngắc gật đầu, "Sau đó thì sao? Người đó bị bắt chưa?"
"Bị bắt rồi, phán bảy năm." Nghiêm Khiếu nhún vai, "Nhưng cho dù có phán hắn tử hình đi nữa thì gia đình Nhạc Nhiên cũng bị hủy rồi. Vốn dĩ nhà em ấy không có tiền rồi, mẹ nằm viện nữa liền dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà. Lúc Nhạc Nhiên hai tuổi, mẹ em ấy không chịu được ánh mắt dè bĩu của đồng nghiệp nên nhảy từ tầng thượng của nhà máy xuống mà tự sát. Ba em ấy vì bi thương quá mức, vốn tinh thần đã hơi xuất hiện tình trạng bất thường rồi, vợ lại mất nữa nên chịu không nổi đả kích, trực tiếp phát điên luôn, ngày ngày đánh mắng Nhạc Nhiên, không cho em ấy ăn gì cả, đáng thương lắm. Cậu có thể tưởng tượng được hoàn cảnh sống của Nhạc Nhiên lúc nhỏ không? Mẹ mất rồi, ba thì cả ngày lải nhải "mẹ mày bị người ta cưỡng bức rồi" ... Sau đó ba em ấy phát điên chạy mất, đang sống hay chết đều không rõ. Lúc được đưa tới viện phúc lợi thì mấy vết thương trên người em ấy còn chưa lành hẳn, vì chẳng có tiền chữa trị."
Sau lưng Thẩm Tầm đổ một tầng mồ hôi lạnh, tim đau đến khó tin, hốc mắt bởi vì phẫn nộ mà đỏ rực, vẻ mặt u ám đáng sợ.
Trầm mặc khá lâu anh mới nói, "Vì sao lần trước không nói cho tôi biết?"
"Lần trước cậu cũng đâu có hỏi." Nghiêm Khiếu hơi vẻ trốn tránh.
"Vậy bây giờ vì sao lại muốn nói với tôi?"
Nghiêm Khiếu hơi khựng lại, biểu tình không được tự nhiên lắm. Thẩm Tầm đập mạnh xuống bàn, đè giọng, "Nói!"
"Được rồi ..." Nghiêm Khiếu hơi nhíu mày, "Cậu biết vòng bạn bè của tôi rộng, bốn phương tám hướng đều quen hết. Sau lần trước kiếm về Nhạc Nhiên thì tôi có lưu ý động tĩnh của Chương Dũng. Đúng rồi, Chương Dũng chính là người đã cưỡng bức mẹ Nhạc Nhiên. Lúc đó hắn 29 tuổi, bây giờ 50 tuổi rồi. Hắn bị phán bảy năm, sau đó nơi nào có việc làm thì liền đi nơi đó. Nhưng bởi vì gánh cái tội danh cưỡng gian mà chỗ nào cũng không trụ được lâu. Cậu biết không, "dân công" ở một số địa phương đã trở thành danh từ, thành cách gọi khác của tội phạm cưỡng gian rồi, nên sếp ở mấy nơi đó chú ý điểm này lắm. Nên hắn hay đổi nơi ở, lang thang khắp các thành phố khác nhau. Tuần trước có người nói với tôi, hai tháng trước hắn đã tới thành phố Bắc Tiêu của các cậu rồi."
Mắt Thẩm Tầm mở to, buột miệng, "Nhạc Nhiên biết không?"
"Chắc là vẫn chưa biết đâu. Thành phố các cậu lớn như vậy, còn trực thuộc tỉnh, dễ gặp nhau trên đường như vậy à?" Nghiêm Khiếu nói miết miệng khô nên uống một hớp hồng trà, "Cho dù có đụng mặt thì Nhạc Nhiên cũng không có khả năng nhận ra hắn đâu. Hôm nay tôi nói với cậu chuyện này, ờ tôi cũng không rõ là vì cái gì, nhưng tại trong lòng hơi bất an á. Thẩm Tầm, tôi với cậu và Châu Hoàn không giống nhau. Hai cậu một người là cảnh sát hình sự, một người là luật sư, đi trên con đường chính thống. Còn tôi, là tác giả á, trí tưởng tượng phong phú hơn mọi người, có lúc nghi thần nghi quỷ, đối với nguy hiểm có thể xuất hiện thì đặc biệt mẫn cảm. Hôm nay chỉ là muốn nhắc nhở cậu một cái, tôi cũng không nói rõ được là nguy hiểm ở đâu nhưng cậu biết rồi có đề phòng là được."
Thẩm Tầm lại châm một điếu thuốc, rít rồi nhả một hơi khói trắng, "Tôi hiểu mà."
Sau khi từ Sơn Thành về, ánh mắt Thẩm Tầm nhìn Nhạc Nhiên càng dịu dàng hơn trước, càng muốn che chở cậu hơn, rất có tương lai đi xa trên con đường "Tầm ba" kia.
Anh luôn biết mỗi ngày trước khi đi làm Nhạc Nhiên sẽ đi tập luyện buổi sáng ở sân có chướng ngại vật, vì thế anh giãy giụa ráng thức dậy, dùng một cái ngáp to nghênh đón ánh ban mai rồi chạy về hướng thị cục, cùng Nhạc Nhiên chạy năm phút cho có lệ xong giả bộ "thuận tiện" mà đưa cho cậu một chai nước mật ong ướp lạnh.
Bộ dạng Nhạc Nhiên ngửa cổ uống nước rất dễ nhìn, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, mồ hôi trên cổ sáng lấp lánh dưới nắng sớm, hai mắt cậu thì vì nắng chiếu mà híp lại, lông mi run run.
Thẩm Tầm nhìn mà tim nhảy điên cuồng, thầm tự hứa sau này không để Nhạc Nhiên chịu tí tẹo khổ cực nào nữa.
Nhạc Nhiên uống nước xong, lau sạch mồ hôi trên trán rồi quay về phía anh cười nói, "Thẩm đội, hay là anh cũng kiên trì tập thể dục đi."
Thái dương anh giật giật ... dậy sớm là để chạy lại xum xoe với cậu thôi chứ không phải để tập thể dục sáng đâuuuuu.
Nên anh kiếm chuyện, "Tôi không ở ngay đây giống em, thời gian sáng sớm quý giá dữ lắm, không lãng phí đâu."
Nhạc Nhiên nói, "Vậy buổi tối tập thể dục cũng được mà, gần khu nhà anh chẳng phải có một sân vận động hay sao?"
Anh nghĩ, buổi tối đúng là có thể tập thể dục, nhưng chạy bộ một mình thì nhàm chán lắm. Thẩm Tầm còn đang kiếm lí do thoái thác thì Nhạc Nhiên chợt sấn tới cười hì hì, "Thẩm đội, buổi tối em không có việc gì làm, có thể cùng anh chạy bộ á."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.