Chương trước
Chương sau
Đến lúc này đã không còn cái gì để nói, nếu như quả thật muốn tiếp tục gắt gao tiến hành, ông ta thật sự rất khó đảm bảo rốt cuộc là thẩm phán có thể sẽ thả Bắc Minh Thiện vô tội hay là không.
Thẩm phán Lưu nhẹ gật đầu: “Tôi đều đã nghe thấy lời trần thuật của hai vị luật sư rồi, đối với cách nói mà hai người đều cho rằng mình đã đúng, tôi đều đã có suy nghĩ ở trong lòng, hai người đều nói không sai. Nhưng mà tòa án chính là một nơi phải phân ra đúng sai, trước khi tuyên bố kết quả của cuộc thẩm tra, mời luật sư hai bên ngồi xuống nguyên vị, đồng thời mời nhân chứng ra khỏi hội trường.”
Thái Hân Hân cùng với Cố Hạnh Nguyên đứng dậy từ trên ghế nhân chứng, đồng thời đi về phòng dự thính ngồi cùng với nhau.
Trong tòa án lại khôi phục sự im lặng một lần nữa.
“Tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận, hiện tại sẽ đưa ra phán quyết. Thứ nhất, nguyên cáo cục trưởng Quách là quan chức của chính phủ quốc gia mà lại làm ra chuyện ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của nhân viên chính phủ, nhưng mà bởi vì tình huống có chút đặc biệt cho nên tôi chuẩn bị sau khi phiên tòa kết thúc thì sẽ chuyển giao cho cơ quan tư pháp để tiến hành điều tra nguyên cáo.”
Cục trưởng Quách nghe xong, lập tức giống như là một quả bóng da bị xì hơi, cả người xụi lơ ở trên ghế, tuy nói là ông ta như thế này nhưng mà trong lòng vẫn còn ôm theo chút hi vọng nhỏ, ông ta mong là có thể gặp mặt Đường Thiên Trạch được một lần, dù nói như thế nào thì bọn họ chính là chỗ dựa của mình, bọn họ sẽ không thấy chết không cứu.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên nghe thấy lời phán quyết đối với cục trưởng Quách, trong lòng lập tức cảm thấy phấn chấn hơn: “Cô Thái, thực sự rất cảm ơn cô, nếu như không có cô thì chắc có lẽ chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy người xấu ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Sau khi Thái Hân Hân nhìn thấy kết cục của cục trưởng Quách, cũng lộ ra một nụ cười khổ: “Xin lỗi, thật ra ngay từ đầu tôi đã không có ý định giúp đỡ, các người mặc dù là xuất hiện ở đây nhưng mà chẳng qua cái đó chỉ là tôi đang cứu mình mà thôi, thuận tiện giúp luôn các người, cho nên các người không cần phải cảm ơn tôi đâu.”
Nói xong, cô ta cũng không dừng lại, tiếp tục xem phiên tòa: “Cô Cố, quen biết với mọi người thật sự làm cho tôi cảm thấy rất vui vẻ, nhất là phần tình cảm của cô đối với anh ta làm cho người từ xưa đến nay không tin tưởng vào tình yêu như tôi lại cảm nhận được nó vĩ đại, một lần nữa tôi sẽ không ở đây lâu.”
Nói xong, cô ta như có điều suy nghĩ mà nhìn Vân Chi Lâm đang ngồi trên đến luật sư ở phía trước, sau đó đứng dậy đi ra khỏi cửa tòa án.
Lúc nãy ánh mắt của cô ta đều đang bị Cố Hạnh Nguyên quan sát ở trong mắt, sau khi cô ta rời đi thì không khỏi thở dài một hơi, bọn họ đều là phụ nữ với nhau, trên người của Thái Hân Hân dường như cũng đã nhìn thấy được bóng dáng mà mình từng có.
Có một loại cảm giác đồng bệnh tượng liên lập tức đánh vào trong lòng hai người phụ nữ đã từng bị vận mệnh tra tấn, lại lựa chọn hai con đường khác nhau, đồng thời cũng quyết định số phận khác nhau của bọn họ.
Cô ta sẽ còn trở lại thành phố C không, hoặc là lại tìm một nơi không ai biết mà sống?
Đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói, cô hi vọng hơn chính là nhìn thấy Thái Hân Hân sẽ lựa chọn con đường thứ hai, như thế này ít nhất là cô ta vẫn có khả năng có một tương lai tốt đẹp.
...
Thái Hân Hân rời khỏi vẫn không có khuôn phép giống như lúc mà cô ta đến đây, ở trong mắt của cô ta tất cả những "khuôn phép" chẳng qua chỉ là một gông xiềng trói buộc.
Cái này rất có thể bởi vì cô ta đã quá quen thuộc với loại hình như "bàng môn tà đạo" hoặc là "không tuân thủ theo quy định" mà đạt được thứ mình muốn, hoặc là đạt được mục đích mà mình cần như lời bình của người khác.
Cô ta là một màn ảnh thu nhỏ của lớp người trong xã hôi quy tắc ứng xử của bọn họ bạn không cần phải tuân theo, các quy tắc và chiêu trò để ra bài bình thường bọn họ sẽ lựa chọn bí quá hóa liều hoặc là vận dụng thủ đoạn "xám".
Đương nhiên là loại người này sẽ được chia làm hai loại, loại thứ nhất đó chính là bọn họ bị ép buộc, bởi vì nếu như không làm như vậy thì rất khó để có được một ngày mình nổi danh.
Bởi vì trong xã hội này có quá nhiều tài nguyên nằm trong tay những người quyền lực, người có tiền, có thế đối với một người có địa vị như "dân thường" mà nói, muốn thay đổi cuộc sống của mình thì thật sự rất khó khăn.
Loại thứ hai, bọn họ vốn dĩ đã có được những thứ đủ để cho người khác ghen tị, như là tiền tài địa vị nhưng mà bọn họ vẫn có lòng tham không đáy như cũ.
Mà Thái Hân Hân thì sao chứ, cô ta chính là loại người thứ nhất, đồng thời cô ta cũng là "công cụ" cho loại người thứ hai.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở trên ghế suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, đối với dạng người giống như Thái Hân Hân chắc là sẽ hận bọn họ, hay là phải đồng tình với bọn họ đây chứ?
Đây vốn dĩ chính là một suy nghĩ rất mâu thuẫn.
Cái này gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
Phiên tòa vẫn đang được diễn ra, cũng không bởi vì bất cứ người nào hay là bất cứ chuyện gì mà bị quấy nhiễu.
Thẩm phán Lưu lại bắt đầu phân tích cẩn thận về những lời mà hai vị luật sư và nhân chứng đã nói.
Đồng thời trong cả quá trình xét xử, ông ta thỉnh thoảng cũng sẽ quan sát Bắc Minh Thiện.
Anh bình tĩnh làm cho thẩm phán đều âm thầm giật mình, nhất là thế cục của hiện trường đối với anh mà nói vô cùng bất lợi.
Cái này thật sự làm cho quan tòa có nhận thức mới đối với những người có tiền giống như anh, bởi vì trong những kinh nghiệm ông ta đã từng có, những người có tiền giống như vậy nếu như nói thế cục có lợi với bọn họ thì cũng được, nhưng mà nếu như xuất hiện ra tình huống bất lợi thì đã sớm quát tháo lên, làm không cẩn thận thì toàn bộ tòa án đều sẽ long trời lở đất.
Lúc hai luật sư đang suy nghĩ thẩm phán sẽ quyết định như thế nào, trong lòng hai luật sư cũng lo lắng bất an.
Đương nhiên nếu nói người bất an nhất chính là bên phía nguyên cáo, lần này trong phiên tòa xem như bọn họ là cáp treo, lúc thì ở bên trên lúc thì ở bên dưới, nhất là đến đoạn thời gian phía sau, cục diện đã xuất hiện sự thay đổi dữ dội.
Đương nhiên là Vân Chi Lâm cũng cảm thấy không nhẹ nhõm gì cho cam, vụ kiện này quả thật là phí hết công sức, nhất là trong quá trình chuẩn bị trước.
Anh ta chưa từng quan tâm đến một vụ án nào như thế, về việc tìm kiếm nhân chứng và thu thập chứng cứ, anh ta cần phải cố gắng che giấu mẹ của mình.
Chuyện của Bắc Minh Thiện phải giữ bí mật với bên ngoài, mẹ của mình mặc dù không quan tâm đến đứa cháu trai này nhưng mà trong lòng của Vân Chi Lâm vẫn biết rất rõ ràng, thật ra thì mẹ của anh ta vẫn vô cùng chú ý đến động tĩnh của anh.
Gần đây không có tin tức của Bắc Minh Thiện, có đôi khi mẹ của anh ta sẽ như có như không mà hỏi đến tình huống.
Hiện tại đã đến thời khắc quan trọng nhất, đến cùng mình có thể bảo đảm cho Bắc Minh Thiện đến mức độ nào, hiện tại phải xem phán quyết của thẩm phán.
...
Trải qua khoảng thời gian năm phút ngắn ngủi làm cho tất cả mọi người lo lắng đề phòng.
Ruốt cuộc thẩm phán Lưu cũng đã đưa ra một quyết định: “Hiện tại tôi sẽ tuyên bố kết quả phiên tòa.”
Luật sư hai bên cùng với thân chủ, còn có Cố Hạnh Nguyên đang ngồi ở trên ghế đều di chuyển ánh mắt nhìn về phía ông ta.
Hiện tại đã đến thời khắc quan trọng nhất.
“Liên quan đến việc bị cáo Bắc Minh Thiện dính líu đến chuyện làm nhân viên chính phủ bị thương, cùng với việc tự tiện xông vào nơi làm việc của cơ quan chính phủ, kết quả xử lý như sau: liên quan đến chuyện bị cáo Bắc Minh Thiện làm bị thương nhân viên chính phủ, trải qua sự biện luận của luật sư hai bên cùng với nhân chứng ra tòa làm chứng, mặc dù bị cáo Bắc Minh Thiện có tổn thương đến người chính là sự thật, nhưng mà về vấn đề tình cảm có thể hiểu được, cho nên tôi tuyên bố Bắc Minh Thiện không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào.”
Vân Chi Lâm nghe đến đó thật sự mừng rỡ như điên, tay nắm chặt nắm đấm của mình.
Trên mặt của Cố Hạnh Nguyên cũng lộ ra nụ cười, cùng lúc đó cũng di chuyển tầm mắt nhìn về phía Bắc Minh Thiện.
Nhưng mà biểu cảm lúc này của anh không có gì khác biệt so với lúc đang thẩm vấn.
Rốt cuộc là cái tên này có chuyện gì vậy chứ? Chẳng lẽ nói là trên mặt của anh không có biểu cảm gì thì rất ngầu hả?
Về phần nguyên cáo, luật sư thì không nói tới nữa, thật sự thua không cam tâm. Rõ ràng là mình đã chiếm thế thượng phong, nhưng mà sau khi có một người phụ nữ tên là Thái Hân Hân đến đây thì tình huống đã hoàn toàn đảo lộn.
Lúc mà mình tiếp nhận vụ án này không có người nào từng nói với mình rằng, cục trưởng Quách nhìn có vẻ như vô tội mà còn có "tin tức ngoài luồng" như thế, cái này thật sự sắp bị bị ông ta hại chết rồi, hiện tại chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng vào phán quyết tiếp theo mà thôi.
Về phần cục trưởng Quách thì không cần phải nói cái gì hết, vụ kiện này quả thật đã lãng phí rồi, lợi ích đâu, mình cũng không dính vào được nữa điểm, cái này đều là do cái tên được phái đi để xử lý Thái Hân Hân, lúc trước cậu ta đã đảm bảo với mình trăm phần trăm, nhưng mà ngày hôm nay ông ta giống như là gặp quỷ, chưa xử lý cô ta ngược lại còn bị cô ta cắn lại một cái.
Lúc nãy ông ta cũng đã nghe rất rõ ràng, chuyện liên quan đến mình vẫn còn chưa giải quyết xong, chắc có lẽ là sau khi ra khỏi tòa án thì phải vào nhà giam.
Lúc này ông ta có chút hận Đường Thiên Trạch, luật sư là do anh ta đã tìm cho mình, xử lý Thái Hân Hân cũng là do anh ta nói với mình như vậy.
Nhìn tình huống trước mắt, vụ kiện tới hiện tại, kết quả mình đã phí công rồi, Thái Hân Hân sống sờ sờ đứng trước mặt của mình, còn nói chuyện của mình ra...
Đương nhiên là có kết quả như vậy cũng chính là báo ứng của ông ta.
Nói tóm lại, trong lòng của mọi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Sau đó, thẩm phán Lưu đã công bố phần còn lại của bản tuyên bố: “Liên quan đến chuyện bị cáo Bắc Minh Thiện lái xe không để ý sự ngăn cản mà cưỡng ép xâm nhập vào văn phòng chính phủ được phán quyết như sau, sau khi suy nghĩ khẩu cung của nhân chứng, bị cáo Bắc Minh Thiện dưới tình huống chưa được cho phép mà lại cưỡng ép lái xe xâm nhập vào trụ sở làm việc của chính phủ, tạo nên tổn thất nghiêm trọng đối với tài sản công cộng, quấy rối trật tự làm việc, đồng thời cũng tạo thành ảnh hưởng không tốt trong xã hội..."
Nghe đến đó, chút tâm trạng hưng phấn của Vân Chi Lâm lập tức chìm xuống, nghe thấy tình huống này có vẻ như cũng không lạc quan.
Nhưng mà cũng đúng thôi, quả thật là Bắc Minh Thiện đã làm hơi quá đáng, hiện tại xem xem tiếp theo đây sẽ phán quyết như thế nào.
Thẩm phán nói tiếp: “Nhưng mà xét tình huống lúc đó có chút đặc biệt, cũng không tạo thành bất cứ thương vong gì, cho nên bản tịch quyết định xử phạt nhẹ bị cáo Bắc Minh Thiện, bị cáo Bắc Minh Thiện bị một năm tù có thời hạn, hưởng án treo một năm.”
Sau khi nói xong, chiếc búa rơi xuống...
...
Theo âm thanh của chiếc búa, tất cả mọi người ở đây cuối cùng đều thở dài một hơi.
Có kỳ hạn một năm, hưởng án treo một năm...
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đối với kết quả này vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng, chuyện này mang ý nghĩa Bắc Minh Thiện được vô tội cũng không khác nhau cho lắm.
Bởi vì chỉ cần trong lúc thi hành án biểu hiện tốt, rất có thể sẽ được giảm hình phạt, hoặc là không cần phải vào tù.
Có người vui có người phát sầu, người sốt ruột nhất đó chính là luật sư nguyên cáo cùng với cục trưởng Quách.
Sau khi cái búa rơi xuống không được bao lâu, vị cục trưởng Quách này liền bị cảnh sát đứng ở cửa tòa án mang đi.
Còn lại luật sư cả người giống như một quả cà chua bị héo úa, không có sức lực, ủ rũ cuối đầu dùng sức vò những tờ giấy ở trên bàn lại thành từng cục nhỏ rồi hung hăng ném lên trên mặt đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.