Chương trước
Chương sau
“Ngài Lạc quả là một người khác thường, chẳng trách Dương Dương lại ngoan ngoãn nghe lời anh như vậy.” Cố Hạnh Nguyên chậm rãi đi đến chỗ chỉ cách anh ta khoảng nửa mét rồi dừng lại, nơi này vừa khéo có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn những ngôi sao đang sáng lấp lánh, sau đó lại nhìn bầu trời phản chiếu xuống mặt hồ.
“Quả đúng là cảnh đẹp!” Cô không khỏi cảm thán.
Nếu không phải do hôm nay cô không ngủ được, chắn hẳn đã bỏ lỡ cảnh tượng tuyệt vời như thế này rồi. Nếu đợi đến lần sau mới được ngắm thì có lẽ lại là chuyện của rất lâu sau này.
“Ừm, quả thật rất đẹp. Cô Cố, sao giờ này cô vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Câu này lẽ ra phải để Cố Hạnh Nguyên hỏi Lạc Hàn mới đúng, nhưng không ngờ lại bị anh ta hỏi trước.
“À, chỉ là tôi đang nghĩ một số chuyện, cứ nghĩ mãi nghĩ mãi nên mới không ngủ được. Còn ngài Lạc thì sao? Tôi thấy anh dường như cũng đang có nỗi niềm gì đó thì phải, là vì chuyện của Kiều Kiều ư?” Cố Hạnh Nguyên trả lời lại một cách đơn giản, còn về chuyện của Bắc Minh Thiện, càng ít người biết càng tốt.
“Cũng không hẳn, chỉ là chuyện của Kiều Kiều quả thật cũng khiến tôi hơi hao tâm tổn phí. Ngày mai, họ sẽ về nhà, nhưng tôi hơi lo lắng, không biết hai người già trong nhà có chấp nhận biến cố bất ngờ này hay không. Con gái tự nhiên tự lành lại bị gả đi, có thêm một người con rể thì không nói làm gì, đằng này lại còn có thêm một đứa cháu ngoại…” Lạc Hàn nói đến đây, hơi nhíu mày, rồi nói tiếp: “Đổi lại là người già nào, có lẽ cũng không có cách nào chấp nhận được.”
“Mọi chuyện đều diễn ra như dự đoán, có lẽ hai ông bà cụ trong nhà sẽ tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy cháu ngoại, đoán chừng dù có tức giận nhiều như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bình ổn trở lại nhờ cậu nhóc này thôi. Anh phải biết rằng, những người có khoảng cách thế hệ mới là những người thân thiết nhất.” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy giờ phút này, nhất định phải giúp Lạc Hàn xóa bỏ những băn khoăn, lo lắng trong lòng. Đương nhiên, cô cũng coi như là bạn tốt của Lạc Kiều, đây là chuyện nên làm cho cô ấy.
Lạc Hàn nhìn cô, gật đầu: “Cảm ơn cô, Cô Cố, tôi cũng hi vọng ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp như vậy. Nếu không, có lẽ tôi sẽ khó xử lắm, một bên là ba mẹ, một bên là em gái, tôi thật sự hi vọng hai bên đều vui vẻ.”
“Ngày mai mọi thứ nhất định sẽ thuận lợi. Ngài Lạc, anh có muốn uống chút gì không? Cà phê hay là nước trái cây?” Lúc này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi khát.
Lạc Hàn khẽ mỉm cười, dáng vẻ thật sự hơi giống Bắc Minh Thiện: “Nước trái cây là được rồi, nếu không sau khi uống cà phê, chúng ta có thể sẽ phải nói chuyện cả đêm mất.”
Cố Hạnh Nguyên đến phòng ăn, lấy một hộp nước trái cây từ trong tủ lạnh ra, rồi lại lấy hai ly thủy tinh đã rửa sạch từ trong tủ ly ra.
Bởi vì có liên quan đến ba đứa trẻ, nên cô thường chuẩn bị nước trái cây nguyên chất, một trăm phần trăm không đường đặt sẵn trong tủ lạnh.
Thật ra nguyên nhân cũng vì không có sẵn trái cây, hoặc là sáng sớm có thể bổ sung dinh dưỡng cho chúng.
Cô tiện tay lấy một hộp sữa chua nguyên chất ra, rồi rót vào trong ly theo tỉ lệ 1:2 với nước trái cây.
“Ngài Lạc, mời anh uống.” Cố Hạnh Nguyên bưng hai ly nước đến trước mặt Lạc Hàn, rồi đưa cho anh ta một ly.
“Cảm ơn.” Lạc Hàn nhận lấy ly nước, sau đó đưa mũi lại gần, ngửi hương vị trong ly: “Nước ép xoài, còn có mùi vị của sữa chua.” Nói xong, anh ta uống một ngụm.
“Chúng tôi đều thích uống như vậy, vừa có nước ép lại vừa có sữa chua. Thức uống này tốt hơn nhiều so mới vị sữa chua, trái cây bán ngoài thị trường.”
“Ừm, quả là một ý tưởng không tồi.” Lạc Hàn gật đầu, đồng ý.
Sau khi đùa bỡn hai câu đơn giản với nhau như vậy xong, cả hai lại bắt đầu rơi vào im lặng.
Mặc dù Lạc Hàn là thầy giáo của Dương Dương, nhưng giữa anh ta và Cố Hạnh Nguyên vẫn chưa đạt đến mức độ quá thân thiết, Cố Hạnh Nguyên cũng đối với anh ta như vậy.
Vô cùng dứt khoát, ca hai cùng nắm chặt ly nước trong tay, rồi đi đến cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao một lần nữa.
Trong quá trình này, Cố Hạnh Nguyên còn lén nhìn Lạc Hàn, nhưng chỉ nhìn thấy sắc mặt của anh ta hơi nặng nề. Có lẽ, ngày trước khi ở đây một mình, anh ta đã như vậy, đương nhiên cũng có khả năng không phải.
Nhưng ban nãy, anh ta vô cùng thoải mái đồng ý với kiến nghị của cô, chắc hẳn anh ta đang nghĩ về chuyện khác.
Là chuyện gì đây?
Cố Hạnh Nguyên nghĩ đến mức hơi nhập tâm, cho đến khi Lạc Hàn ý thức được có cặp mắt vẫn đang chăm chú nhìn mình. Anh ta nghiêng đầu nhìn cô, thì bắt gặp dáng vẻ Cố Hạnh Nguyên nhìn mình như có điều gì suy nghĩ.
Hiếm khi Lạc Hàn bị một người phụ nữ nhìn như vậy, do đó không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Lạc Hàn lùi người lại phía sau một chút, tránh khỏi tầm mắt của cô: “Cô Cố?”
“Tôi… không sao, thật xin lỗi.” Cố Hạnh Nguyên vội vàng thu hồi tầm mắt, sau đó luống cuống, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.
“Cô Cố, hình như cô đang có nỗi lòng gì thì phải?”
“Tôi ư?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng cõi lòng cô lại đang nói: Tôi thì có nỗi lòng gì cơ chứ? Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng.
Cho dù cô thật sự nghĩ như vậy nhưng cũng không thể nói ra được.
Bầu không khí lúc này giữa hai người có vẻ hơi gượng gạo.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng uống hết ly nước của mình, sau đó xoay người muốn đi về phía phòng ngủ.
Nhưng đúng lúc này, Lạc Hàn lại gọi cô lại: “Cô Cố, tôi có chuyện này muốn hỏi cô.”
Sau khi Lạc Hàn suy nghĩ một hồi, anh ta cảm thấy vẫn nên hỏi Cố Hạnh Nguyên vấn đề này. Cho dù như thế nào, có lẽ cũng sẽ tìm được manh mối gì đó ở chỗ cô.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng quay lại nhìn Lạc Hàn: “Ngài Lạc, có chuyện gì anh cứ hỏi đi.”
Lạc Hàn giơ tay lên, chỉ về phía ghế sofa cách đó không xa: “Tôi thấy chúng ta vẫn nên ngồi xuống nói chuyện với nhau thì thích hợp hơn.”
Hai người họ lần lượt ngồi xuống ghế sofa ở hai phía của bàn trà, cảnh tượng này giống như đang đàm phán một hạng mục gì đó.
“À…” Lạc Hàn hơi chần chừ một chút, sau đó nói: “Xin hỏi Cô Cố, cô có quen biết Cục Trưởng Quách mới được điều đến thành phố này hay không?”
Câu hỏi này quả thật vượt ngoài dự liệu của cô, nhưng cô vẫn không hiểu, vì sao hết lần này đến lần khác, cứ hỏi cô có quen biết Cục Trưởng Quách hay không?
“Có quen, nhưng không thân lắm. Ngài Lạc, ông ta vốn là người phụ trách vấn đề kiến trúc của thành phố này, nói như thế nào, ông ta cũng được coi là cấp trên của chúng tôi.”
Có nằm mơ Cố Hạnh Nguyên cũng không ngờ, Lạc Hàn lại đột nhiên hỏi cô chuyện liên quan đến Cục Trưởng Quách, điều này khiến cô cảm thấy trở tay không kịp.
Nhưng mà, cũng coi như cô phản ứng nhanh, nói vài câu không liên quan đến việc chính lắm, có lẽ cũng đủ để đánh lừa anh ta.
Nhưng dường như cô đã suy nghĩ đơn giản quá rồi, sau khi Lạc Hàn nghe xong câu trả lời của cô thì không hề thể hiện ra bất kỳ ý định từ bỏ nào cả.
“Cô Cố, theo như tôi tìm hiểu, hình như giữa cô và Cục Trưởng Quách không phải chỉ là mối quan hệ quen biết đơn giản như vậy thôi thì phải?”
Cố Hạnh Nguyên nghi ngờ nhìn anh ta: “Ngài Lạc, câu này của anh có ý gì? Lẽ nào anh đến đây không chỉ đơn giản là muốn bảo Lạc Kiều về nhà? Chẳng lẽ đến tìm tôi mới là mục đích thật sự của anh.”
“Thật xin lỗi, đây là trách nhiệm, nên tôi bắt buộc phải làm như vậy. Lúc mới đến đây, tôi còn do dự không biết nên tìm hiểu chuyện của cô như thế nào. Nhưng tiếc rằng vẫn chưa tìm được cơ hội. Nhưng mà lúc này có lẽ là thời điểm thích hợp nhất. Tôi tìm hiểu được, Cục Trưởng Quách từng gửi một tấm thiệp mời cho cô.” Nếu đã nói toạc mọi chuyện ra rồi, thì anh ta cũng không cần phải kiêng dè gì nữa cả.
Ngay đến cả chuyện thiệp mời anh ta cũng đã biết, xem ra anh ta thật sự đã tìm hiểu được không ít chuyện. Hơn nữa, còn có chuẩn bị trước rồi mới đến đây. Quan trọng nhất là, Cố Hạnh Nguyên nhận ra, lần này, Lạc Hàn đến đây không phải hoàn toàn vì chuyện của Lạc Kiều.
Ngược lại, bản thân cô mới là mục tiêu quan trọng của anh ta.
Nếu như đã nói đến chuyện thiệp mời, cô không thể không cẩn trọng hơn một chút. Bởi vì cô biết, Cục Trưởng Quách có Lý Thâm chống lưng, nên chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Nếu Lạc Hàn là người của họ, chắc hẳn anh ta sẽ cố moi ra chuyện gì đó từ chỗ cô. Bằng cách này, họ hoàn toàn có thể xóa sạch những sơ hở, không để sót lại một chút dấu vết gì trước khi có thể mở phiên tòa thẩm vấn.
Điều này không khỏi khiến Cố Hạnh Nguyên nghĩ đến Thái Hân Hân đang ở thành phố C.
Nghi ngờ là chuyện dễ hiểu, dù sao, sau khi gặp thất bại, con người ta cũng trở nên nhát gan hơn.
Nhưng mà, phán đoán này dường như hơi cực đoan thì phải, anh ta đối xử với Dương Dương thật sự rất tốt. Nếu muốn tiếp cận cô, cô quả thật không hiểu lắm, suy cho cùng, trước đây anh ta cũng từng giúp đỡ Dương Dương. Ván cờ này có lẽ không thể đi sớm như vậy được.
Hơn nữa, trong lời nói của mình, anh ta có nhắc đến hai từ “trách nhiệm”. Nếu nói là vì giúp Cục Trưởng Quách, thì hẳn là anh ta sẽ không nói thẳng như vậy đâu…
Nhưng cô vẫn nên cẩn thận hơn một chút thì hơn, cứ thăm dò anh ta trước đã.
“Đúng vậy, ông ta quả thật từng gửi cho tôi một tấm thiệp mời. Hơn nữa, ngay sau khi nhận được, tôi đã đi đến chỗ ông ta.” Nếu đối phương đã tìm hiểu rõ một số chuyện, thì giấu giếm cũng chẳng có ích lợi gì cả.
“Cô đến chỗ ông ta? Ý cô là hòn đảo giữa hồ phục vụ riêng cho cơ quan chính phủ ư?” Lạc Hàn cũng không chút kiêng kỵ, hỏi thẳng vấn đề này.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Chính là nơi đó.”
“Vậy khi ở đó, hai người đã nói những gì?”
“Tôi và ông ta có thể nói gì được cơ chứ? Đương nhiên là chuyện giữa doanh nghiệp và chính phủ rồi.” Có thể thấy rõ, Cố Hạnh Nguyên không muốn nhắc lại chuyện xảy ra tối hôm đó.
Bởi vì chỉ cần nhắc đến chuyện này, cô sẽ nhớ đến nguyên nhân Bắc Minh Thiện bị hãm hại rồi mất đi tự do. Đồng thời, cô cũng nhớ đến khoảng thời gian khi mình mê man, đầu óc không tỉnh táo, cô mơ hồ nhìn thấy gương mặt hèn mọn khiến người ta chán ghét của ông ta.
“Sau đó, xảy ra chuyện gì?” Lạc Hàn dường như không hài lòng với câu trả lời của cô, anh ta vẫn muốn moi thêm thông tin gì đó từ chỗ cô.
Thái độ kiên trì này của Lạc Hàn quả thật khiến Cố Hạnh Nguyên không cách nào lảng tránh được.
Giống như cô vừa hồi phục, thì lại bị người ta đâm thêm một nhát dao. Điều này khiến cô cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay nào đó bóp chặt, cô cảm thấy vô cùng nghẹt thở.
Đồng thời, cõi lòng cô cũng nảy sinh cảm giác phản kháng vô cùng mãnh liệt.
“Ngài Lạc, anh hỏi tôi câu này, nhưng lại không hề suy nghĩ xem đó có phải là sự tôn trọng dành cho tôi hay không?” Cố Hạnh Nguyên cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng. Suy cho cùng anh ta vẫn là anh trai của Lạc Kiều, cho dù làm mất mặt cô, nhưng nếu không thể trở mặt thì cô cũng không cần thiết phải làm như vậy. Nếu không đến cuối cùng, mọi áp lực sẽ đè lên người Kiều Kiều mất.
Thấy Cố Hạnh Nguyên tức giận, Lạc Hàn cũng ý thức được câu hỏi của mình không đúng lắm, anh ta vội vàng xua tay, giải thích: “Xin lỗi Cô Cố, tôi không ngờ câu hỏi này của mình lại khiến cô tức giận, tôi chỉ muốn tìm hiểu chuyện xảy ra tối hôm đó mà thôi.”
“Anh muốn tìm hiểu? Cho dù anh tìm hiểu được rồi thì cũng dùng làm gì chứ? Dùng để giúp đỡ tên Cục Trưởng Quách đáng chết kia hay là có mục đích khác?” Tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên lúc này vẫn vô cùng kích động. Cho dù Lạc Hàn đã xin lỗi cô nhưng cô vẫn bày ra dáng vẻ không thuận theo, không tha thứ.
Chuyện này đã trở thành ác mộng mỗi đêm của Cố Hạnh Nguyên, cô muốn thoát ra khỏi cơn ác mộng đó, cố gắng giãy giụa mở hai mắt ra, nhưng cuối cùng, sau khi tỉnh dậy, sự oan uổng của Bắc Minh Thiện lại khiến cô rơi vào cơn ác mộng mới một lần nữa. Hơn nữa, ác mộng sau còn khiến cô khó thoát ra khỏi hơn ác mộng trước đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.