Chương trước
Chương sau
Rốt cục xem như đã giải thoát, sau khi Cố Hạnh Nguyên uống rượu xong, cuối cùng cảm thấy được một tia nhẹ nhõm ở trong lòng: “Cục trưởng Quách chê cười, tôi thật sự không uống được nhiều rượu. Hiện tại thời điểm cũng không sớm, vậy tôi liền đi về trước.”
Cố Hạnh Nguyên nói xong thì quay người đi ra ngoài.
“Sếp Cố, chúng tôi tiễn cô.” Cục trưởng Quách nói, nháy mắt với Khỉ Miệng Nhọn.
Khỉ Miệng Nhọn hiểu ý khẽ gật đầu, sau đó thân thể nhẹ nhàng đi tới trước mặt của bọn họ, chuẩn bị mở cửa ra.
Cục trưởng Quách cùng đi ở bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, trên đường đi lại nói mấy câu khách sáo.
Lúc đầu một ly rượu đỏ này đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói căn bản sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng cũng không biết làm sao, đoạn đường cô đi ra cổng này, gió mát từ cổng thổi tới khiến cô cảm thấy đầu có chút choáng choáng. Hơn nữa, cô cảm thấy mí mắt của mình dường như cũng có chút cảm giác nặng nề.
Cô giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình, có lẽ tạo thành do tinh thần hôm nay quá căng thẳng? Cô cũng không xác định được.
Nhưng trong lòng của cô vẫn luôn có một ý niệm, đó chính là về nhà. Thế nhưng càng đi về phía trước, liền càng cảm thấy dường như chân của mình đã không còn thuộc về mình.
***
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên cảm giác được thân thể của mình, dường như đã bắt đầu có một loại cảm giác nhẹ nhàng. Ban đầu là đầu óc của mình trở nên có chút mơ hồ, tiếp đó là đến tay và chân của cô. Tóm lại, thân thể này dường như đang dần dần thoát khỏi lý trí của bản thân.
*
Bắc Minh Thiện lái xe nhanh chóng đi xuyên qua từng con đường, tâm tình lo lắng khiến anh hận không thể biến chiếc xe mình đang lái thành máy bay.
Tốc độ, hiện tại hi vọng duy nhất đều ký thác vào phần tốc độ. Bởi vậy anh cũng không ít lần vượt đèn đỏ, thậm chí tạo thành mấy sự cố nhỏ ở ngã tư đường… Thời điểm anh nhanh chóng vượt qua ngã tư, mấy chiếc xe đi bên cạnh bình thường vì tránh va chạm với anh, vội vàng thắng gấp, đến mức va chạm đuôi với chiếc xe khác, phát sinh va chạm nhỏ với chiếc xe bên cạnh.
Từng tiếng kèn phẫn nộ cùng tiếng mắng ở phía sau xe.
Vì anh lái xe như vậy, thời điểm đến đảo ở giữa hồ, chỉ là nửa giờ sau khi anh bị cúp điện thoại.
Anh lái xe chạy lên cầu, trông thấy lối vào có ánh đèn chiếu rọi ở phía trước, có một thanh chắn ngang, chắn đường đi phía trước lại. Một sĩ quan đang đứng ở phía trước, ra hiệu anh dừng xe.
Bắc Minh Thiện lúc này đã gấp đến đỏ mắt, cho dù chậm trễ nửa phút, Cố Hạnh Nguyên cũng có thể sẽ gặp phải bất trắc gì. Anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, chân ga dưới chân của anh cũng không buông ra, chỉ là bật đèn xe hai lần với người sĩ quan, đồng thời nhấn còi xe.
đảo giữa hồ là chỗ của chính phủ, đương nhiên phương diện bảo an so với khu dân cư phổ thông thì tốt hơn nhiều, ngay cả thanh chắn ngang cũng hoàn toàn làm bằng kim loại, Các phương tiện bình thường nếu như muốn cứng rắn xông ra, cũng sẽ khiến xe bị hư hỏng nặng
Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản xe của Bắc Minh Thiện, rầm một tiếng, lóe lên tia lửa, xe của anh thành công vượt qua thanh chắn ngang.
Đương nhiên, thanh chắn ngang cũng khiến cho chiếc xe bị trầy xướng và bị lõm một đoạn.
Sĩ quan nhỏ vẫn là lần đầu nhìn thấy có người to gan như vậy dám xông vào, biểu cảm hơi sững sờ, sau đó liền nhanh chóng trở lại phòng trực ban gọi điện thoại nội bộ, kêu gọi chi viện, cũng kéo lên tiếng còi cảnh báo.
*
Tiếng cảnh báo vang lên, nhà Cục trưởng Quách ở tòa C, Khỉ Miệng Nhọn và Cố Hạnh Nguyên đã dần mất đi thần chí đều nghe được.
Nhưng Khỉ Miệng Nhọn đối với nơi này tình huống này quen thuộc hơn một chút, anh ta giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì: “Cục trưởng Quách, không có việc gì. Ở đây thường xuyên như vậy, đoán chừng là đang làm diễn tập khẩn cấp. Nhưng trước kia khi diễn tập, bọn họ đều thông báo trước, không biết vì sao hôm nay lại không thông báo.”
Nói xong, ánh mắt của anh lại chuyển dời trên thân đến Cố Hạnh Nguyên, chỉ thấy hiện tại người của cô đã dựa vào trên tay của Cục trưởng Quách, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đã bắt đầu lộ ra sự mơ màng. Ở thời điểm cô mới cảm thấy đi đứng không linh hoạt, Cục trưởng Quách liền vội vươn tay đỡ lấy cô.
Anh ta lộ ra nụ cười âm hiểm: “Cục trưởng Quách, xem ra Sếp Cố quả thật có tửu lượng không tốt, xem như có trở về, hiện tại cũng không thể lái xe được. Không bằng ngài vịn Sếp Cố lên lầu nghỉ ngơi một chút, đợi cô tỉnh lại rồi nói sau.”
“Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy, Sếp Cố, tôi dìu cô đi nghỉ ngơi trước.” Cục trưởng Quách nhìn xem mặt mũi của cô, tiếp theo lộ ra nụ cười với tên thủ hạ đắc lực. Ông ta cũng mặc kệ Cố Hạnh Nguyên có nguyện ý hay không, xoay người ôm ngang cô, đưa người lên trên lầu.
Khỉ Miệng Nhọn mang theo nụ cười âm hiểm nhìn theo bóng lưng của bọn họ, đưa tay đóng cửa lớn ở biệt thự vừa mới mở ra.
***
Bên ngoài biệt thự, tiếng cảnh báo vẫn quanh quẩn như cũ ở bên tai Cố Hạnh Nguyên, trong đôi mắt mông lung, có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy cảnh vật xung quanh đang di động. Cô cũng có thể cảm nhận được mình đang đi lên lầu, là bị vị Cục trưởng Quách này ôm ngang lên lầu...
Như vậy sao có thể được, mặc dù cô cũng không phải là loại phụ nữ truyền thống chân chính. Nhưng bị một người đàn ông xa lạ ôm thì luôn có cảm giác không tốt. Cho dù là trong lòng cô không nguyện ý, nhưng lại không có biện pháp khác. Thân thể của cô đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của mình.
Rốt cục, ánh đèn trước mắt của cô sáng hơn so với ban nãy, hơn nữa cô cảm thấy hình như mình bị đặt lên giường.
Bên tai lại truyền tới giọng nói của Cục trưởng Quách: “Sếp Cố, hôm nay cô cũng không đi được. Tôi thấy cô một mình nằm ở đây, không tránh khỏi có chút cô đơn, không bằng tôi đến bồi cô là được rồi.”
Câu nói này tựa như bom nổ ở bên tai Cố Hạnh Nguyên. Cô làm thế nào cũng không nghĩ thế mà đã bị Bắc Minh Thiện nói trúng rồi, Cục trưởng Quách thật sự không phải là người tốt lành gì. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, hiện tại cô đã rơi vào trong tay của ông ta.
Cô muốn giãy dụa muốn đứng lên, nhanh chóng rời đi nơi này, nhưng lại không có khí lực, cô như một đám bùn nhão nằm ở trên giường.
“Cục, Cục trưởng Quách, tại sao ông có thể...” Giờ phút này, cô chỉ có thể nói những lời yếu ớt như thế này.
Cục trưởng Quách đứng ở bên giường, ánh mắt nhìn xem Cố Hạnh Nguyên trở nên cực kì tham lam: “Sếp Cố, cô đừng trách tôi. Ở lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã thích cô rồi. Nếu như cô đi theo tôi, phương diện vật chất tôi nghĩ cô cũng không cần gì cả. Nhưng tôi có thể bảo đảm là từ nay về sau, tập đoàn Bắc Minh Thị sẽ trở thành lựa chọn hàng đầu cho công trình của chính phủ. Tôi nghĩ, điều kiện này có thể so sánh bất kỳ thứ gì đều có sức hấp dẫn hơn đi.”
Ông ta vừa nói, vừa bắt đầu chậm rãi cởi quần áo của mình ra…
*
Bắc Minh Thiện lái xe vọt qua thanh chắn, căn cứ địa điểm Hình Uy cung cấp, đi tới khu biệt thự. Tòa nhà C rất dễ nhận diện. Không riêng gì việc nó khác với những tòa nhà có ánh đèn sáng ở bên cạnh, mà còn có tiêu chí rõ ràng, đó chính là cạnh cổng có xe của Cố Hạnh Nguyên đỗ lại.
Anh dừng xe ở cổng, nhanh chóng xuống xe. Dường như là chạy chậm lên bậc cửa.
“Cạch cạch cạch!” Anh dường như dùng khí lực toàn thân để phá cửa.
“Cạch cạch cạch...”
Rốt cục bên trong truyền đến âm thanh của người đang đi tới, còn có giọng nói cực kì bực tức: “Ai vậy, ai vậy, dám gõ cửa như thế, không muốn sống nữa sao!”
Vừa nói, vừa mở cửa ra, chình là tên nhỏ con Khỉ Miệng Nhọn ngăn ở cửa.
*
Sau khi Khỉ Miệng Nhọn nhìn thấy Cục trưởng Quách ôm Cố Hạnh Nguyên lên lầu, trong lòng là một trận mừng thầm. Hẹn Cố Hạnh Nguyên tới đây, thế nhưng là do một bàn tay anh ta bày ra.
Tên này vẫn luôn nghĩ mọi biện pháp để có thể leo lên trên, sau khi biết Cục trưởng Quách có “yêu thích” này, liền không ít lần giúp ông ta tìm phụ nữ ở khắp nơi, nhất là loại phụ nữ có chút năng lực, bình thường đều lừa đi đến đây, sau đó khi mơ màng thì bị làm vài chuyện đó, sau đó lại chụp ảnh nạn nhân lại để đe dọa.
Tóm lại chính là để cho dù những người phụ nữ kia có chút năng lực, cũng không dám làm gì ông ta.
Lần này Cục trưởng Quách bị điều đến thành phố A, Khỉ Miệng Nhọn đương nhiên vẫn là diễn trò cũ. Lúc đang chọn người, anh ta vô tình nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên ở trên TV, thế là một kế hoạch âm hiểm liền được tạo thành dần dần.
***
Sau khi thành công mời Cố Hạnh Nguyên đến, Khỉ Miệng Nhọn vẫn luôn tìm cơ hội, ngoại trừ anh ta cẩn thận quan sát thái độ của Cục trưởng Quách đối với cô. Nếu như anh ta tùy tiện làm, rất có thể sẽ khiến cho cục trưởng Quách tức giận, về sau lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cũng may, từ lúc bắt đầu, ở trong mắt của Cục trưởng Quách liền có thể nhìn ra ông ta đã động tâm, Làm một cấp dưới đắc lực, chính là ở tình huống lãnh đạo không mở miệng, có thể thông qua một ánh mắt hoặc là động tác, chuẩn xác bắt được ý tứ.
Sau đó đương nhiên chính là tìm cơ hội, phương pháp tốt nhất không ai qua được là ở trên bàn cơm. Lúc này phần lớn người khác đều sẽ cực kì buông lỏng. Đương nhiên, đây cũng là đường tắt do anh ta không ngừng thành công ra tay.
Chỉ là anh ta không ngờ được Cố Hạnh Nguyên không uống rượu, điều này thật đúng là khiến cho anh ta cảm thấy có chút khó xử. Anh ta đã từng có ý mời rượu để cô uống, thế nhưng cũng không thành công.
Nhưng vẫn chờ được cơ hội, đầu tiên là Cố Hạnh Nguyên rời khỏi phòng ăn nhận điện thoại. Lúc này khiến anh ta có cơ hội ra tay. Sau đó lại sắp xếp thời điểm khi chia tay, nói vài câu khiến cô không có lý do từ chối.
Cuối cùng đương nhiên là tất cả mọi thứ đều tiến hành rất thuận lợi. Cục trưởng Quách mang theo Cố Hạnh Nguyên đi lên lầu, một mình anh ta ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, vắt chéo chân hút thuốc, trong tay còn loay hoay một chiếc máy ảnh đây là chờ lát nữa quay chụp video để đe dọa. Tóm lại, anh ta đã tính toán rất tốt.
Ngay ở thời điểm anh ta đang dương dương đắc ý, cửa của biệt thự đột nhiên bị gõ, hơn nữa còn phát ra tiếng rất lớn. Tiếng cảnh báo bên ngoài còn chưa dừng lại, anh ta cho rằng là một phần của buổi diễn tập. Con mẹ nó, không thông báo gì cả, còn phải phối hợp tham gia diễn tập với bọn họ.
Trong lúc nhất thời Khỉ Miệng Nhọn rất tức giận, anh ta cũng không muốn để chuyện tốt của Cục trưởng Quách cứ như vậy bị phá hủy.
Đầu tiên, chuyện này nếu như làm cho vững, nếu như bị người phụ nữ kia bị cắn ngược lại một cái, sự tình làm lớn thì lại rất khó lường. Cục trưởng Quách khẳng định sẽ vì bảo vệ mình mà đẩy anh ta ra ngoài chịu tội.
Thứ hai, khiến Cục trưởng Quách mất nhã hứng thì anh ta cũng không chịu trách nhiệm được.
Tóm lại, làm hỏng chuyện, anh ta chính là người xui xẻo nhất.
Anh ta quyết định tìm một cái lấy cớ, đuổi mấy sĩ quan ra ngoài là được rồi.
Nghĩ tới đây, anh ta hùng hùng hổ hổ đi tới cửa, đưa tay mở cửa ra.
Chỉ là, có chút ngoài dự đoán của anh ta, đứng ở cổng không phải là sĩ quan cảnh vệ, mà là một người đàn ông có vóc người cao lớn.
Dưới bóng đêm làm nên, người đàn ông này rất khôi ngô, toàn thân tản ra là khí thế uy nghiêm của vương giả. Trừ cái đó ra, một đôi mắt lạnh lẽo khi nhìn Khỉ Miệng Nhọn cũng khiến sau lưng anh ta phát lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.