Chương trước
Chương sau
Đề nghị này của anh làm cho Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút bất ngờ, cô nhìn anh với một ánh mắt quan sát thật kỹ.
Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ tôi là người ngoài hành tinh à? Để cho em phải dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi.”
“Ha...” Cố Hạnh Nguyên đáp lại là một nụ cười lạnh: “Từ trước đến nay tổng giám đốc Bắc Minh luôn nói năng cẩn trọng, mà bây giờ lại nói ra mấy lời nói nhẹ nhàng như vậy, giữa tôi và anh còn có chuyện gì đáng nói hả? Nếu như có, vậy thì tại sao không phải là trước đó, trước cái lúc mà anh tàn nhẫn cướp Dương Dương khỏi tay của tôi?”
Bắc Minh Thiện nhìn người phụ nữ trước mặt, sau khi nói đến đây, có thể rõ ràng cảm thấy được cảm xúc của cô có chút kích động, những đường nét trên gương mặt tinh xảo đang hơi run rẩy.
Giờ phút này tâm trạng của Bắc Minh Thiện quả thật rất phức tạp, một mặt trong lòng của anh vẫn còn mang theo một ngọn lửa giận, một mặt khác lúc nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên có biểu hiện như vậy cùng những lời nói của cô, anh cảm thấy những chuyện trước kia mình làm hình như là có hơi quá đáng.
“Đối với chuyện của Dương Dương, tôi chỉ có thể nói là hai người chúng ta đều có trách nhiệm, nếu như không phải lúc trước em cố ý giấu thằng bé sau lưng tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không có phản ứng như vậy.”
“Làm sao? Chẳng lẽ là nói chuyện của Dương Dương còn có lỗi lầm của tôi nữa à, ban đầu lúc ở trên tòa án tôi không có cách nào đưa ra bất cứ lời biện bạch gì cho hành vi của mình, lúc trước trong hiệp nghị của chúng ta đã nói con sinh ra sẽ giao cho anh, sau khi tôi sinh ra Trình Trình thì thằng bé đã bị anh ôm đi, có thể nói vào giờ phút ấy thỏa thuận của chúng ta coi như đã được hoàn thành, bởi vì anh chỉ nói là sinh con trai nhưng mà anh không ghi chú rõ là mấy đứa, cho nên tôi giữ Dương Dương lại cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà sau đó anh lại dựa vào ưu thế tuyệt đối của anh, anh thực hiện các thủ đoạn đen tối để cướp Dương Dương từ bên cạnh của tôi.”
Sau khi Bắc Minh Thiện nghe thấy cô nói xong, anh hơi gật đầu: “Thật sự nhìn không ra trong khoảng thời gian này Vân Chi Lâm đã dạy cho em không ít nhỉ. Đúng là như vậy, lúc trước trong hiệp nghị của chúng ta cũng không nói rõ chuyện này, đó cũng là bởi vì đây chính là chuyện không thể dự đoán trước được, một đứa bé cũng được, hai đứa bé cũng được, thậm chí có nhiều đứa bé hơn thì nó cũng nằm trong phạm vi của hợp đồng. Ví dụ như nếu như lúc trước tôi đã đưa ra số lượng con cái mà em chỉ sinh ra một đứa, như vậy có phải là tôi cũng có thể tố cáo rằng em đã làm trái với hợp đồng, sau đó nhận tiền bồi thường của em hay không? Đứng trên lập trường này, những luận điểm lúc nãy em vừa mới nói ra đều hoàn toàn không vững, huống hồ gì trong khoảng thời gian sau đó không phải là tôi cũng trả lại một đứa bé cho em rồi à? Cho nên ở vấn đề hai đứa bé, tôi cho rằng tôi không làm sai chuyện gì hết.”
...
Cố Hạnh Nguyên bị Bắc Minh Thiện bác bỏ, thật sự là có chút nổi nóng, cơ thể của cô run rẩy.
Lông mày của cô cau chặt lại với nhau, đưa tay chỉ vào mũi của Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh Thiện, anh như thế này được gọi là cãi chày cãi chối đó!”
Chuyện chỉ tay vào mũi mắng mình là chuyện mà có rất ít người làm được, lông mày của Bắc Minh Thiện hơi nhăn lại, nhưng mà cũng không hề tức giận.
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng đè tay của Cố Hạnh Nguyên xuống: “Tôi đến đây cũng không phải là muốn tranh luận chuyện trước đó với em rốt cuộc là ai đúng ai sai, chuyện này đối với chúng ta mà nói đã là quá khứ rồi.”
“Chuyện quá khứ à, anh không muốn nhắc tới hay là không dám nhắc tới? Đối diện với những chuyện mình đã làm, có phải là anh cũng cảm thấy rằng không dám nhìn thẳng không? Tôi nói cho anh biết tôi là mẹ của đứa bé, tôi sẽ không để cho chuyện của Trình Trình và Dương Dương lại xảy ra trên người của Cửu Cửu đâu, anh tốt nhất nên từ bỏ suy nghĩ này đi.”
“Cửu Cửu...” Bắc Minh Thiện đọc lại một lần, sau đó hơi gật đầu: “Trường trường cửu cửu, một cái tên rất hay.”
Cố Hạnh Nguyên biến sắc, biết lúc nãy hình như là mình đã nói lỡ miệng: “Con bé tên là gì thì có liên quan gì tới anh.”
Bắc Minh Thiện nhìn như đã thực hiện được mục đích, ánh mắt nhìn cô, khóe miệng có hơi nhếch lên: “Tại sao lại không có liên quan đến tôi chứ? Tôi là ba của đứa bé, đứa bé gọi là cái gì đương nhiên là tôi có quyền biết rồi, mặc dù là trong ba đứa bé có hai đứa không phải do tôi đặt tên, nhưng mà tôi vẫn thừa nhận trình độ đặt tên cho con của em.”
Nói cũng đã nói đến đây rồi, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy cũng không có chuyện gì để phải che giấu nữa, chỉ có điều là cô thật sự rất chán ghét thái độ và giọng điệu của một nhà lãnh đạo khẳng định công việc của cấp dưới của Bắc Minh Thiện như hiện tại: “Ai nói Cửu Cửu là con của anh hả, huống hồ gì anh cũng chưa từng gặp con bé.”
Bắc Minh Thiện chậm rãi đi đến phía trước cánh cửa sổ, có thể nhìn thấy được biệt thự lưng chừng núi, ngẩng đầu lên xuyên qua cửa kính pha lê nhìn thấy bầu trời đêm lấm tấm ngôi sao.
Khí thế ép người vừa phát ra ở trên người trong nháy mắt đã biến mất hầu như không còn gì nữa, có lẽ đây là bởi vì mỗi lần người làm ba làm mẹ nói đến con cái thì tự nhiên sẽ trở nên ấm áp.
Giọng điệu của anh trầm thấp, giọng nói cũng theo đó mà dịu dàng không ít: “Sao tôi lại không biết con bé là con của tôi được chứ, kể từ khi tôi nhìn thấy con bé trên tivi thì tôi đã nhận định rồi.”
Cố Hạnh Nguyên nghiêng đầu qua nhìn bóng lưng cao lớn khôi ngô của anh, nghe thấy giọng nói của Bắc Minh Thiện, cơn giận ở trong lòng đối với anh cũng thay đổi trở nên ít hơn.
Nhưng mà cô cũng không muốn thừa nhận như vậy: “Chỉ nhìn thoáng qua chẳng lẽ lại có thể nhận định như thế à, cảm giác của anh chắc cũng không đúng như vậy đâu, giữa tôi và anh cũng không với nhau nhiều như vậy.”
Bắc Minh Thiện nhìn ra bên ngoài, sau khi nghe thấy lời nói này của Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt cũng không khỏi hơi híp lại: “Không nhiều như vậy? Hình Uy và Lạc Kiều chính là một ví dụ đó, với nhau cũng chỉ có một lần mà thôi, hiện tại con của bọn họ đều đã ra đời cả rồi, có lẽ Cửu Cửu cũng là như thế này.”
Sau đó lại chậm rãi quay người lại đi đến trước mặt của Cố Hạnh Nguyên lần nữa.
Lần này khoảng cách của bọn họ càng ngày càng gần hơn, gần đến nỗi Cố Hạnh Nguyên có thể nghe được mùi vị đặc biệt từ trên người của Bắc Minh Thiện, cũng có thể nghe được âm thanh hơi thở nặng nề của anh.
Cái này khiến cho hô hấp của cô trở nên nghẹn hơn, trên mặt bắt đầu hơi nóng lên, ánh mắt cũng phiêu đãng không có điểm tựa.
Cô muốn lùi ra phía sau để cho cơ thể của mình giữ một khoảng cách với người đàn ông này.
Nhưng mà anh lại vươn cánh tay mạnh mẽ có lực ra ôm lấy cô, làm cho cô không thể động đậy.
...
Cố Hạnh Nguyên bị choáng ngợp bởi cái ôm bất ngờ của Bắc Minh Thiện, cảnh tượng như vậy đã từng xảy ra mấy lần, mà chuyện xảy ra sau đó là...
Cái này làm cho cô không dám nhớ tới nữa.
Cơ thể của cô trở nên cứng ngắc, giống như là đã bị bỏ bùa không thể động đậy được.
“Tôi đã có thể có Cửu Cửu với em dưới tình huống vô cùng bình thường, em có tin là tôi có thể để cho em có những đứa con khác với bất cứ tình huống nào không hả, chuyện này đối với tôi mà nói rất dễ dàng.”
Trong giọng nói của Bắc Minh Thiện mang theo tia uy hiếp, trêu chọc, dường như còn có một số cảm xúc khác chứa đựng trong đó, nói tóm lại làm cho Cố Hạnh Nguyên cảm thấy bất an.
Giờ phút này có thể cảm nhận được ngọn lửa nóng phát ra từ trên người của Bắc Minh Thiện, cùng với hơi lạnh đang toát ra vùn vụt sau sống lưng của cô.
Nhìn dáng vẻ của người phụ nữ dưới thân mình, có thứ gì đó của Bắc Minh Thiện đang tăng vọt.
Anh từng bước chiếm quyền chủ động, sau đó chậm rãi phun ra mấy chữ: “Có phải là em nên suy nghĩ xem đứa con thứ tư của chúng ta có tên gì rồi không?”
“Ơ...” Cố Hạnh Nguyên sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Rốt cuộc là cái thằng cha này muốn làm cái gì đây hả? Giờ phút này còn có thời gian để nghĩ chuyện này nữa, chẳng lẽ là kiếp trước của anh là con ngựa giống, cho dù là đang ở trong tình thế như thế nào vẫn có thể nghĩ tới chuyện này?
Làm sao bây giờ đây...
Cố Hạnh Nguyên bắt đầu kêu gào ở trong lòng, Anna, Lạc Kiều, các người mau đến đây cứu tớ đi...
Bắc Minh Thiện nhìn ra được cô đang vùng vẫy, chẳng qua chỉ là sự vùng vẫy không có tác dụng mà thôi.
Khóe miệng của anh cong lên, làm mình trở thành như là một bác thợ săn đã bắt đầu mài dao xoành xoạch, chuẩn bị đạt được chiến lợi phẩm xinh đẹp trước mắt.
Đến gần... Đến gần từng bước một...
Khoảng cách giữa bọn họ giống như một lời kịch trong đại thoại tây du, chỉ có 0,01 cm, chỉ có điều là vị trí nam nữ thay đổi, hơn nữa trong tay của anh cũng không có kiếm, nếu như anh đồng ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy vũ khí ra được.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên giống như là một con cừu non ở trên cái thớt, thân thể đang run lẩy bẩy.
“Oa, hình ảnh không thích hợp cho trẻ em!”
Một tiếng kêu sợ hãi của trẻ con vang lên phá vỡ bầu không khí đang ngã về một bên ở trên lầu.
Bắc Minh Thiện giống như là một cục than đã được đốt lửa đỏ đột nhiên lại bị một chậu nước lạnh đổ vào
“Xèo...” Dập tắt.
Trong nháy mắt sắc mặt trở nên đen thui, Cố Hạnh Nguyên ở dưới người của anh gần như có thể nhìn thấy trên người anh đang phát ra từng ngọn khói trắng...
Âm thanh này thật sự đến quá đúng lúc, quá kịp thời.
Cô không cần nhìn cũng biết là Dương Dương kêu lên.
Lý do đương nhiên rất đơn giản, thứ nhất, cho dù Trình Trình có nhìn thấy thì cậu cũng sẽ không dám lên tiếng, có lẽ sẽ còn lặng lẽ tránh đi. Thứ hai, mấy câu nói như “ không thích hợp cho trẻ em” cũng chỉ có thể phát ra từ miệng của Dương Dương, còn có một loại giọng giật mình như vậy, cho dù là việc nhỏ thì cũng có thể bị cậu thổi phồng thành một việc tận thế.
Cùng với suy đoán của Cố Hạnh Nguyên không sai, tiếng kêu này quả thật là do Dương Dương đã kêu lên.
Lúc Trình Trình và Bối Lạp trở lại biệt thự lên trên lầu chuẩn bị giải vây cho mẹ, Dương Dương cũng theo sát phía sau.
Có điều là khi Trình Trình nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặc dù cậu vẫn là một đứa nhỏ, nhưng mà dù sao cũng rất hiểu chuyện, lập tức di dời thân thể nhỏ bé đi, gương mặt đỏ bừng lên.
Nhưng mà biểu hiện của Dương Dương ở đằng sau cậu thì rất khác so với cậu, thằng bé cười hì hì giống như những chuyện xảy ra trước mắt chẳng qua chỉ là trò chơi của người lớn, không có gì ghê gớm cho lắm.
Sau đó lại giống như chơi một trò chơi, hô to lên một tiếng.
...
Sự xuất hiện đột ngột của Trình Trình và Dương Dương làm trên đỉnh đầu của Bắc Minh Thiện như bị đổ một chậu nước lạnh, cùng lúc đó cũng cứu được Cố Hạnh Nguyên.
Nhìn thấy thái độ bất ngờ của ba làm cho Dương Dương cảm thấy có cảm giác thành tựu từ trước đến nay chưa từng có, đương nhiên cậu có thể nhìn thấy được biểu cảm của mẹ cũng rất không tự nhiên.
“Ba ơi, sao ba lại giống như Trái Banh đang canh chừng khúc xương của mình vậy chứ?”
Con chó... Khúc xương...
Chẳng lẽ là không thể dùng một từ ngữ tốt để hình dung được à? Trên đầu của Bắc Minh Thiện lập tức xuất hiện mấy vạch đen.
Đương nhiên cũng không chỉ là Bắc Minh Thiện, hình như là Bối Lạp cũng rất bất mãn, nó ngẩng đầu lên trừng đôi mắt to ngập nước nhìn Dương Dương, trong miệng lại ư ử: “Gâu gâu...”
Dường như là đang kháng nghị lúc đang mắng chửi người khác thì đừng có mang mình vào cùng.
Bọn nhỏ xuất hiện chính là một sự kiện đột phá, làm cho từ đầu đến cuối Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên chỉ di trì có một tư thế cũng không hề thay đổi.
“Khụ...” Sau khi Bắc Minh Thiện ho một tiếng thì đỡ Cố Hạnh Nguyên đứng thẳng người dậy.
Bắc Minh Thiện chỉnh sửa lại áo một chút, sau đó sa sầm mặt nói với Cố Hạnh Nguyên: “Lần sau đừng suy nghĩ ra chiêu này để tôi bỏ qua cho em một lần nữa.”
Sau khi nói xong, anh liền giả vờ bộ dạng như không có gì hết đi về phía cửa thang máy.
Lúc đi ngang qua hai đứa bé và một con chó, anh lạnh lẽo quét mắt nhìn Dương Dương một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.