Chương trước
Chương sau
Bây giờ bà muốn duy trì sự ổn định một chút, để tránh xảy ra một ít rắc rối, làm lộn xộn hoàn toàn kế hoạch và sắp xếp của bản thân.
Bắc Minh Đông dường như không có nghe thấy lời quở mắng của mẹ, đắm chìm vào trong nỗi ân hận đối với năm đó như cũ: “Vốn chú đã chuẩn bị xong tất cả đồ đạc, chuẩn bị như vậy lang thang khắp nơi rồi. Nhưng mà vào lúc chú đang kéo hành lý đến phòng khách...”
Mắt của anh rất nhanh mà quét một vòng xung quanh, sau đó dùng tay chỉ vị trí mình đang đứng: “Đúng, chính là ở đây. Lúc chú kéo hành lý đi đến đây, liền bị ba mẹ dẫn theo mấy người hầu ngăn lại. Họ giật lấy hành lý của chú, khiêng chú về phòng của chú, thậm chí khóa trái cửa lại, không cho chú đi ra.”
“Ồ, thì ra là không thành công” Dương Dương có chút khinh thường mà nhìn Bắc Minh Đông một cái, giống như là đang nói: “Nhìn đi, vẫn là chú không bằng cháu, cháu dù sao đi nữa vẫn là ra khỏi nhà này rồi”
Bắc Minh Đông cũng sĩ diện: “Không thành công cái gì, này gọi là rời nhà ra đi không thành, hiểu chưa”
Dương Dương cái hiểu cái không mà gật đầu: “Không thành? Từ này quen quá đi, giống như là từng nghe qua ở trên tivi hay là ở đâu đó, cái gì mà giết người không thành, cướp giật không thành, còn có cưỡng...”
Bắc Minh Đông liền vươn tay bịt kín lại miệng của Dương Dương: “Không hiểu nghĩa cũng không cần nói bậy được không, vốn là một chuyện nhỏ, bị cháu nói lại là giết người, là phóng hỏa, chú kinh khủng như vậy sao. Dù sao bây giờ chú cũng là một ngôi sao của phái thần tượng và phái thực lực được không.”
Sau khi Cố Hạnh Nguyên an ủi rất lâu, vội vàng mang theo cái túi đi ra cửa.
Lúc này cô mới nhớ ra, xe của mình vẫn còn để ở nhà tổ nhà họ Bắc Minh.
Đây là một khu dân cư cao cấp, mấy nhà có thể ở đây đều có xe. Hơn nữa trên phương diện quản lý xe cộ ra vào cũng rất là nghiêm ngặt.
Cho nên mấy loại như là xe taxi cơ bản là sẽ không xuất hiện ở đây.
“Hạnh Nguyên, em đợi một chút” Anna cầm một hộp cơm chạy lại, bà đưa bữa sáng đã chuẩn bị xong qua.
“Tuy đã là buổi sáng rồi, nhưng mà không thể không ăn”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nhìn Anna: “Dạ biết rồi bác Anna” nói rồi vươn tay nhận hộp cơm qua” con đi làm đây, bác về đi.
Diện tích của khu dân cư này không tính là nhỏ, vốn chạy xe rất nhanh là có thể tới cổng, bây giờ đi bộ thì phải tốn một khoảng thời gian rất dài.
Vẫn còn may, Cố Hạnh Nguyên bình thường vì rèn luyện sức khỏe, lúc làm việc cũng cố gắng hết sức không đi thang máy, dựa vào đôi chân chạy lên chạy xuống.
Lúc đến cổng khu dân cư, lại rất suông sẻ mà bắt một chiếc taxi lại.
Trên xe cô qua quýt ăn chút đồ.
Đến lúc đến cao ốc Bắc Minh thị, cúi đầu xem đồng hồ lần nữa đã gần đến lúc nghỉ trưa rồi.
Vốn dĩ định dứt khoát qua giờ nghỉ trưa mới lên, nhưng mà nghĩ lại vẫn là lên điểm danh trước.
Bắc Minh Thiện người này nhưng lại không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nếu như buổi chiều mới đến, còn không phải sẽ bị anh đe dọa tính mạng sao.
Thế là, cô mang theo hộp cơm đi vào cao ốc Bắc Minh thị.
Bắc Minh Thiện làm xong việc trong tay, liền đứng lên nhắm mắt lại vặn nhẹ cổ của mình.
Thời gian dài cúi đầu làm việc làm anh hơi có một vài bệnh nghề nghiệp. Vùng gáy thời gian dài duy trì một kiểu tư thế liền sẽ cảm thấy hơi đau.
Hình Uy thấy anh đang xoa cổ, liền lấy từ trong ngăn kéo của mình ra một chai dầu xoa bóp, sau đó đưa đến trên bàn của anh.
Đây là chai Bắc Minh Thiện thường dùng.
“Cốc cốc...”
Cửa văn phòng bị gõ nhẹ vang lên tiếng.
Hình Uy lập tức xoay người đi qua mở cửa, sắp nghỉ trưa rồi, còn có ai lại đây nữa.
Lúc anh ta mở cửa ra, trong lúc đó Cố Hạnh Nguyên đã đứng ở cửa.
“Chào cô”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười, gật đầu với anh ta, sau đó đi vào.
Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt nhìn chằm chằm mình của Bắc Minh Thiện. Sau khi cô ngồi vào chỗ của mình, mở máy tính lên, vẫn có thể cảm nhận được Bắc Minh Thiện đang nhìn mình như cũ.
Lập tức cẩm thấy trên mặt hơi nóng lên. Này nên làm sao đây, Bắc Minh Nhị trầm mặc như vậy hoàn toàn không phải là một dấu hiệu tốt.
Lẽ nào là anh ta đang hệ thống lại một vài từ ngữ sắc bén để tổn thương cô sao?
Thôi vậy, vốn chính là lỗi sai của mình, cắn răng mà nhận vậy.
Cô khẽ ngẩng đầu lên, lén nhìn Bắc Minh Thiện một cái, chỉ thấy anh đã từ chỗ ngồi đứng lên.
Sau đó vững vàng đi đến chỗ của mình.
Đến rồi, đến rồi, anh ta cuối cùng sắp bắt đầu làm khó mình rồi.
Bắc Minh Thiện đứng trước bàn làm việc của Cố Hạnh Nguyên, nhìn xuống Cố Hạnh Nguyên, anh có thể nhìn thấy cơ thể hơi run rẩy của cô.
“Đi ăn cơm với tôi”
“!” Cố Hạnh Nguyên hơi không có phản ứng lại, anh ta đây là muốn làm cái gì? Lẽ nào là muốn dạy bảo mình ở trên bàn cơm?
Đến lúc đó anh ta ngồi, mình đứng; anh ta ăn, mình nhìn.
Cơm hộp Anna chuẩn bị cho mình vốn không nhiều, là phần đồ ăn sáng, hơn nữa ở trên xe lúc tới đây, vì để duy trì chút thục nữ, cũng không dám ở ghế sau của xe ăn ngấu nghiến một phen.
Bây giờ bụng cô đã sớm hơi đói rồi.
Cố Hạnh Nguyên không có ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thiện, chỉ là khẽ lắc đầu: “Tôi đã ăn rồi, buổi sáng tới trễ, tôi muốn tranh thủ thời gian nghỉ trưa sửa sang lại công việc của tôi”
Bắc Minh Thiện vươn tay cầm cơm hộp của cô lên, mở ra nhìn, bên trong vẫn còn một quả trứng và một miếng nhỏ bánh mì.
“Đây chính là đồ ăn sáng của em? Chỉ dựa vào chút này có thể chịu đựng hết một ngày không? Tôi không muốn em buổi chiều đói tới ngất xỉu ở đây, làm lỡ công việc của tôi.” Bắc Minh Thiện nói xong, tiện tay cầm hộp cơm đưa cho Hình Uy.
Sau đó vòng qua bàn đến bên người của Cố Hạnh Nguyên, vươn tay nắm chặt cánh tay của cô, rất nhẹ nhàng mà nhấc cô lên.
Cố Hạnh Nguyên vốn dĩ đã hơi nhẹ, trên cơ bản Bắc Minh Thiện không tốn chút sức lực nào.
“Anh, anh muốn làm cái gì?” Cố Hạnh Nguyên không hề có khả năng phản kháng.
“Đi ăn cơm với tôi.” Bắc Minh Thiện nói xong vẫn không buông tay, dẫn cô đến cửa.
Đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói, thay vì nói là “dẫn” không bằng nói là “lôi”, cả người của cô đều không nghe điều khiển chút nào.
Hình Uy đi theo sau họ, tình hình như vậy anh ta đã xem như là không thấy kinh sợ khi gặp chuyện quái dị rồi.
Một giá nến bằng bạc đặt ở trung tâm cái bàn.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên ngồi đối diện 2 đầu của cái bàn.
Hình Uy cực kì cung kính mà đứng ở đằng sau Bắc Minh Thiện.
Ánh đèn màu vàng nhạt khiến cho căn phòng vô cùng ấm áp, thảm trải sàn màu đỏ điểm thêm hoa văn tôn lên bầu không khí cao quý tao nhã.
Rất nhanh, bồi bàn đưa đến phần ăn trưa của hai người.
Bắc Minh Thiện quay đầu lại nhìn Hình Uy ở phía sau một cái: “Cậu cũng đừng đứng ở đây nữa, cũng ăn cùng với chúng tôi đi.”
Nói xong anh búng ngón tay với bồi bàn đang đợi ở đó một cái.
Bồi bàn hiểu ý gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Rất nhanh phần ăn trưa của Hình Uy đã được đem đến, để bên giá nến.
Ban đầu Hình Uy còn định từ chối, nhưng mà bị Bắc Minh Thiện dùng giọng điệu mệnh lệnh nên ngồi ở đây.
Cố Hạnh Nguyên một tay cầm nĩa, trộn mì Ý trong chén của mình, không muốn ăn chút nào.
Đó là vì cô không biết Bắc Minh Thiện đây là làm sao nữa, tự nhiên dẫn cô đến đây ăn trưa, thật sự không biết anh nghĩ sao nữa.
Bắc Minh Thiện không có lên tiếng, thậm chí không ngẩng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên một lần, chỉ chăm chăm tự mình cúi đầu ăn cơm.
Lúc anh ăn gần xong rồi, nhẹ nhàng đặt dao nĩa qua một bên.
Sau khi dùng giấy ăn lau miệng, bưng rượu vang bên tay trái lên, nhấp một ngụm.
“Tối hôm qua em về trễ lắm sao?”
Sau khi Cố Hạnh Nguyên nghe thấy câu này, nĩa trong tay lập tức dừng lại động tác.
Xem ra Hình Uy đã nói chuyện hơm qua cho anh rồi.
Thật ra cô không muốn nói với anh chuyện nhìn thấy Phỉ Nhi và Đường Thiên Trạch.
Nguyên nhân rất đơn giản, Bắc Minh Thiện trước giờ luôn phản đối mình tiếp xúc với Đường Thiên Trạch.
Giữa họ lại có thù, rất khó đảm bảo Bắc Minh Thiện có ép mình đi tìm Đường Thiên Trạch không, hơn nữa tối qua mặc dù mình đi ra từ nơi ở của anh ta, nhưng mà trong đầu mình lại không có ấn tượng gì.
Với lại đối với cô mà nói, ân oán giữa hai người bọn họ, bản thân không muốn nhúng tay vào, cũng không muốn nhìn thấy giữa hai người họ có bất kì người nào có chuyện.
“Tôi, tôi hôm qua lúc đi ra ngoài gặp phải bạn học trước kia, tôi ngồi với các cô ấy ở bên ngoài một lúc, chỗ mà tụi tôi đi vừa hay cách tập đoàn rất gần, hơn nữa xe của tôi lại ở nhà tổ. Cho nên tôi liền gọi điện thoại cho Hình Uy đón tôi.”
Lúc Cố Hạnh Nguyên nói, gắng gượng giả vờ như giọng điệu rất bình tĩnh, cô không muốn Bắc Minh Thiện nắm được điểm sơ hở nhỏ nào của mình.
Bắc Minh Thiện gật đầu, dường như đã tiếp nhận lời giải thích của cô: “Mau ăn nhanh lên, chút nữa nguội rồi thì không ngon đâu”
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên lập tức thở phào một hơi.
Ăn xong cơm trưa, Dương Dương ngồi trước bàn cơm ợ một cái.
Do thời gian cách nhau giữa bữa sáng và bữa trưa tương đối gần, hơn nữa Bắc Minh Thiện về rồi cho cậu ăn uống no say.
Bắc Minh Đông dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau miệng của mình, nhìn Dương Dương cười nói: “Lâu như vậy không gặp, tướng ăn của con sao vẫn chưa sửa, ba của con cũng nhìn không nổi.”
Dương Dương chỉ đành nhún vai: “Ba của con cả ngày đi sớm về trễ, đừng nói là cơm trưa, ngay cả cơm tối cũng rất ít ăn ở nhà”
Từ lúc con trai trở về, Giang Tuệ Tâm thực ra vẫn chưa nói với anh câu nào.
“Cháu ngoan, cháu đi chơi một lát đi, bà muốn nói chuyện với chú ba của cháu, lát nữa lại kêu nó chơi với con được không?”
Dương Dương gật đầu, nhanh như chóp chạy lên lầu. Cậu biết, cho dù mình không đồng ý, vậy cũng là phí công.
Cậu lập tức nhớ đến camera mà Trình Trình lắp đặt, mấy ngày nay cậu và Trình Trình luôn không thu hoạch được gì.
Hoạt động lặp đi lặp lại mỗi ngày của Giang Tuệ Tâm là nhìn thấy họ liền ngáp.
Đã không tìm được manh mối hài lòng nào, không bằng nghe lén đối thoại của bà nội kế và chú ba, hẳn là cũng rất thú vị.
Sau khi Dương Dương vào phòng của Trình Trình liền nhẹ nhàng đóng cửa và khóa kĩ lại. Để đề phòng người khác bất ngờ từ bên ngoài đẩy cửa vào.
Chuyện theo dõi bà nội kế là hoàn toàn bảo mật, ngay cả mẹ cũng không biết.
Cậu ngồi trên bàn sách của Trình Trình.
Trình Trình hơm nay thi, laptop liền để trên bàn.
Cậu mở màn hình máy tính ra, mặt bàn ngăn nắp lập tức xuất hiện trước mặt Dương Dương.
Thông qua thao tác nhiều ngày như vậy, Dương Dương đã có thể rất thuần thục mà khởi động camera.
Đợi sau khi Dương Dương đi lên lầu, Giang Tuệ Tâm gọi Bắc Minh Đông đến phòng khách. Ở đây vừa khéo cũng là nơi camera có thể theo dõi được.
Giang Tuệ Tâm dặn dò mấy người hầu tạm thời đừng đến phòng khách, mấy người hầu cũng đều hiểu đây là nói rõ giữa mẹ con họ có chuyện cần bàn bạc.
“Đông Đông, lần này con về là vì thăm bà già này hả, hay là giống trước kia làm chút chuyện sau đó liền chạy?”
Bắc Minh Đông nhìn mẹ cười hắc hắc: “Con là đặc biệt đến thăm mẹ đó, nhưng mà thuận tiện cũng là làm chút việc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.