Chương trước
Chương sau
Dương Dương dụi dụi mắt, đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn một cái qua khe cửa…
“Hi!” Vân Chi Lâm nghe thấy câu ‘ba Birdman’ của Dương Dương thì đôi mắt lập tức sáng lên, nở một nụ cười nịnh hót với Dương Dương: “Dương Dương, chào buổi sáng!”
“Chú Chi Lâm?” Dương Dương sững sờ một cái, sau khi nhìn Vân Chi Lâm một cái từ đầu đến chân, cậu bé con liền sốc toàn tập: “Chú Chi Lâm, chú thật không biết xấu hổ a, lớn như vậy rồi mà còn lén mặc đồ ngủ voi ma mút của trẻ con nữa…”
“Chú? Không biết xấu hổ!” Vân Chi Lâm cứng nhắc mà giựt giựt khoé miệng, rũ mắt xuống nhìn bộ đồ ngủ voi ma mút siêu đáng yêu của mình, chỉ là kích cỡ nhỏ một chút thôi, ai bảo không có size lớn cho anh mua chứ? Không biết xấu hổ chỗ nào?
Cố Hạnh Nguyên vội vàng giật tờ báo trong tay anh, tịch thu: “Nói hay lắm, anh đúng là không biết xấu hổ!”
“Báo của tôi…” Vân Chi Lâm chen qua khe cửa thò tay muốn lấy báo về.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên kìm chặt cửa: “Dương Dương, mau đi lấy kéo lại đây.”
“Ò ò!” Dương Dương hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Cố Hạnh Nguyên, cơ thể bé nhỏ xông vào nhà bếp như gió lốc.
Vân Chi Lâm rùng mình: “Hạnh Nguyên Cố, cô cô cô muốn làm gì?”
“Vân Chi Lâm, đã nói là người phụ nữ trên báo không phải tôi! Cho dù anh có mưu đồ thế nào thì cũng đừng có mà bịa đặt lung tung trước mặt trẻ con, tôi không hy vọng tạo ra ám ảnh gì không tốt cho nó!” Cố Hạnh Nguyên nghiến răng thấp giọng quát.
Không lâu sau, Dương Dương cầm một cái kéo chạy đến.
Cố Hạnh Nguyên nhìn con trai một cái, sợ hãi mà toát cả một thân mồ hôi lạnh, vội vàng nhận lấy kéo trong tay con trai, chết tiệt, cô sơ suất rồi! Lần sau tuyệt đối không được bảo trẻ con làm loại chuyện nguy hiểm này được!
Cầm kéo trên tay, cô lắc lắc vài cái trước mắt Vân Chi Lâm.
Vân Chi Lâm nuốt ngụm nước bọt: “Cô đừng làm bậy nha…”
“Vân Chi Lâm, tôi đếm ba tiếng, nếu anh còn không cút, tôi lập tức cắt đứt cái giò heo của anh!” Cô rũ mắt xuống quét nhìn cái bàn chân lớn kẹp ở khe cửa của anh ta: “Một, hai, ba---”
Thanh âm vừa dứt!
Cái bàn chân lớn đó liền biến mất nhanh như chớp.
Rầm ~!
Cửa bị đóng sầm lại!
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới thở phào một hơi, coi như là biết điều đó!
“Mẹ ơi, mẹ và chú Chi Lâm bị sao vậy?” Dương Dương mở đôi mắt to ngây thơ, chớp chớp, khuôn mặt nhỏ toàn là nghi hoặc.
Cố Hạnh Nguyên siết chặt tờ báo trong tay, có lẽ con trai cũng không biết nhiều chữ, nhưng mà tấm ảnh…cô đột nhiên có chút sợ Dương Dương nhìn thấy mấy cảnh tượng không hay đó.
“Ai mà biết anh ta mới sáng sớm phát điên gì chứ! Dương Dương à, hứa với mẹ, sau này không được qua lại thân thiết với tên Vân Chi Lâm đó, biết chưa?”
Dương Dương gãi gãi đầu, tuy vẫn chưa hiểu, nhưng cậu là đứa bé ngoan nghe lời mẹ: “Ò, con biết rồi.”
Bên ngoài cửa---
Vân Chi Lâm giống như là con bạch tuộc, dán ở trên cánh cửa nghe lén, có lẽ là cửa cách âm quá tốt, anh ta cả nửa ngày cũng không nghe ra được gì.
“Cái bóng ảnh đàn ông trong báo đó hình như thấy qua ở đâu rồi thì phải? Là ai vậy ta? Nghĩ không ra a…” Thở dài một tiếng, Vân Chi Lâm đứng thẳng người, nhìn cánh cửa bị đóng chặt, bất giác bật cười một tiếng, rồi lại lẩm bẩm: “Vậy mà lại cảm thấy hai mẹ con này rất đáng yêu…Vân Chi Lâm, não mày điên rồi…”
*
Cố Hạnh Nguyên vốn tưởng rằng, Lưu Thắng Thiên gặp phải chuyện đáng sợ như hôm qua, hôm nay lại vô cùng mất mặt mà lên báo, chắc sẽ không để ý đến cô nữa rồi nhỉ?
Ai ngờ, Lưu Thắng Thiên lại gọi điện thoại tới---
“Alo, Hạnh Nguyên à…” Trong điện thoại, thanh âm của Lưu Thắng Thiên vẫn nhiệt tình giống như hôm qua.
Cố Hạnh Nguyên không tự nhiên mà cười cười: “Thắng Thiên…chuyện tối hôm qua, thật sự rất xin lỗi…”
Cô thật sự không ngờ Bắc Minh Thiện lại đột nhiên xuất hiện vào lúc đó!
Một tay nắm lấy điện thoại, một tay theo bản năng sờ sờ phần ngực, nhưng chỉ sờ được một làn da láng mịn, trái tim cô đột nhiên đau nhói. Suýt chút nữa thì quên, sợi dây chuyền bằng thép cao cấp đó tối qua đã trả cho anh rồi, tất cả đều kết thúc rồi…
“Không cần xin lỗi! Hạnh Nguyên à, trải qua chuyện tối qua, tôi càng thêm khẳng định, cô chính là cô gái mà tôi sẵn sàng cố chấp đến cùng!” Lưu Thắng Thiên vẫn cười ha ha: “Đúng rồi Hạnh Nguyên, cô xem báo sáng nay chưa?”
“Ừm, xem rồi…xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi có đúng không?”
“Không liên quan đến cô mà, Hạnh Nguyên, cô không cần xin lỗi đâu.” Lưu Thắng Thiên đột nhiên thở dài: “Chỉ có điều, Hạnh Nguyên, tôi có thể xin cô giúp một chuyến không?”
“Ừm, anh nói đi, chỉ cần trong khả năng cho phép của tôi.” Nếu như không phải bởi vì cô, Lưu Thắng Thiên cũng sẽ không phải chịu phải đả kích từ Bắc Minh Thiện, cô nợ anh ta một lần.
“Cô biết ngành của chúng tôi sợ nhất là scandals, Sunny mới sáng sớm đã phát cáu với tôi một trận! Chuyện này cô ấy bị liên luỵ vô cớ, vì vậy công ty đã quyết định tạm thời ngừng tất cả hoạt động của cô ấy, để cô ấy tránh gió một chút.”
Lưu Thắng Thiên lại thở dài, ngữ khí có chút sa sút: “Nhưng mà trước mắt trên tay tôi có một dự án gấp cần quay, Sunny đình công lần này, tôi thật sự không biết tìm ai thay thế nữa.
Hơn nữa bây giờ nghệ sĩ nào cũng hận không thể phủi sạch quan hệ với tôi, sợ tôi chọc vào xã hội đen. Cấp trên công ty nói rồi, nếu như trong hai ngày tôi không làm xong dự án này, thì tôi sẽ cuốn gói ra đi…
Lưu Thắng Thiên nói vô cùng uỷ khuất, Cố Hạnh Nguyên bất tri bất giác cau mày: “Vậy ý anh là…”
“Hạnh Nguyên, ngoại trừ cô ra, thật sự không có ai chịu giúp tôi hết. Bây giờ ai nấy cũng đều chê tôi giống như là cá ươn vậy…”
“Nhưng mà ngành của các anh, tôi thật sự không hiểu, không chắc là có thể giúp được anh đâu.” Cố Hạnh Nguyên có chút khó xử, dù sao Lưu Thắng Thiên là người quản lý của Sunny, cô theo bản năng không muốn có dây dưa với người có quan hệ với Bắc Minh Thiện đâu.
“Rất đơn giản, chính là muốn mời cô giúp tôi quay một quảng cáo. Cô nhất định có thể giúp được!”
“Quay quảng cáo?” Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên.
“Đúng đó, Hạnh Nguyên, nhờ cô giúp đỡ…” Lưu Thắng Thiên chân thành nói: “Cô cũng mong chúng ta có một tương lai tươi đẹp đúng không? Tôi hứa với cô, chỉ cần cô giúp tôi vượt qua cái ải khó này, tôi nhất định sẽ cho cô một đám cưới hoành tráng nhất!”
“...”
*
Cố Hạnh Nguyên cúp điện thoại, cầm tờ báo bên cạnh lên, đọc lại một lần.
Những gì Lưu Thắng Thiên nói qua điện thoại vừa rồi khiến cô cảm xúc lẫn lộn.
Đặc biệt là khi Lưu Thắng Thiên hứa cho cô một hôn lễ, nói thật, cô đã sợ hãi.
Nhận cái quảng cáo này, có nghĩa là cô đã ngầm thừa nhận tương lai với Lưu Thắng Thiên.
Nếu không đồng ý giúp anh ta, lại sợ anh ta đến trước mặt Lưu Ngọc khuấy đảo thị phi.
Xem mắt nhiều lần như vậy, chỉ e là cũng chỉ có Lưu Thắng Thiên là người chiều theo cô nhất.
Nhưng mà…sao anh ta lại là người quản lý của Sunny chứ?
...
*
Công ty giải trí Trành Thiên, phòng nghỉ nghệ sĩ.
Lưu Thắng Thiên cúp điện thoại, cả người mồ hôi nhễ nhại lúc này mới thở phào một hơi.
Quay mắt qua, anh ta nhìn Tô Ánh Uyển đang ngồi trước gương lớn trang điểm: “Sunny, hồi nãy tôi nói gì qua điện thoại, cô đều nghe hết rồi chứ?”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Ánh Uyển mỉm cười trong gương: “Thắng Thiên, làm tốt lắm!”
“Nói qua nói lại, tại sao cô lại muốn tôi nói dối Hạnh Nguyên chứ? Tại sao muốn tôi kêu Hạnh Nguyên nhận cái quảng cáo này? Lỡ như cô ấy nổi tiếng rồi, có còn cần tôi nữa không?” Lưu Thắng Thiên không hiểu mà hỏi.
Tô Ánh Uyển nhìn lướt qua tờ báo trên bàn trang điểm, vẫn nở nụ cười ngọt ngào: “Thắng Thiên, đừng nói là tôi không giúp anh. Tin tức sáng nay có ảnh hưởng tiêu cực đến tôi như thế nào, anh không biết sao? Càng huống hồ, nội tình của người ta như thế nào anh còn không rõ, anh làm sao mà tranh phụ nữ với người ta đây?”
Lưu Thắng Thiên nghĩ đến cảnh tượng tối qua, sống lưng vẫn ớn lạnh.
“Sunny, cô thật sự quen biết người đàn ông đó sao?” Lưu Thắng Thiên chỉ vào Bắc Minh Thiện trong tờ báo, cau mày: “Tối hôm qua tôi nhìn thấy anh ta một cái, nhưng vẫn chưa kịp nhìn kỹ, thì mắt đã bị tương ớt làm cay mờ rồi…Sunny, người này thật sự là xã hội đen sao?”
Tô Ánh Uyển lặng lặng nhướng mày: “Anh đó, đừng hỏi nhiều như vậy nữa. Tóm lại, làm theo lời tôi nói, nhất định sẽ khiến cho hai người ân ân ái ái cùng nhau.”
“Thật sao?” Lưu Thắng Thiên lập tức vui mừng cười rạng rỡ “Qúa tốt rồi! Tôi thật sự là vừa gặp đã yêu Hạnh Nguyên đó, hơn nữa người phụ nữ càng khó có được, thì càng muốn có được….Sunny, chuyện thành rồi, tôi nhất định mời cô uống rượu hỉ!”
Tô Ánh Uyển cười lạnh một tiếng ở trước gương: “Vậy chúc mừng anh trước.”
Cô ta rũ mắt xuống, lại nhìn tờ báo lần nữa, ánh mắt đột nhiên dịu dàng lại.
Ngón tay bất giác vuốt ve, chạm vào bóng lưng của người đàn ông, cái bóng lưng này cho dù có hoá thành tro cô ta cũng có thể nhận ra được!
Chỉ là, Tô Ánh Uyển không ngờ rằng tin tức sáng nay đã khiến cô ta bị sốc một trận
Cố Hạnh Nguyên vậy mà lại chạy đi xem mắt với Lưu Thắng Thiên!
Người phụ nữ đó không phải theo Thiện sao?
Nhìn bức ảnh, bộ dạng Lưu Thắng Thiên bị chỉnh rất thê thảm….hiển nhiên, Thiện tối qua thật sự đã tức giận rồi.
Tô Ánh Uyển dừng ngón tay lại, híp đôi mắt, Cố Hạnh Nguyên, nếu cô đã tự muốn đi xem mắt, vậy tôi chỉ có thể tương kế tựu kế thôi---
Thành toàn cho cô!
*
Tòa nhà Bắc Minh Thị.
Hôm nay, cuối cùng đã mở ra vòng chung kết của dự án công trình ‘Ánh’.
Diệp Long một thân đồ vest, dẫn đầu đoàn đội của Cố Thị bước vào tòa nhà Bắc Minh Thị với phong thái hiên ngang, cạnh tranh với hai công ty khác để giành quyền đại diện cuối cùng của dự án ‘Ánh’!
Trong trận chung kết, Diệp Long luôn tỏ ra bình tĩnh và điềm đạm từ đầu đến cuối.
Tác phẩm mà anh giao ra cũng khiến các giám khảo chính của Bắc Minh Thị không khỏi lau mắt mà nhìn.
Cuối cùng, lúc Diệp Long mỉm cười bước ra khỏi nơi thi, ngước mắt lên nhìn camera giám sát một cái, khoé môi nhếch lên một nụ cười, sau đó dẫn cả đội nhanh chóng rời đi.
Bắc Minh Thiện ngồi trong văn phòng trên tầng cao nhất, không có bỏ lỡ cảnh Diệp Long khiêu khích anh trong màn hình.
Sau đó, điện thoại đổ chuông, một tin nhắn hiện ra trên màn hình——
[Chú hai, nếu chú vì tôi mà đào thải Cố Thị, vậy thì người gặp tai ương chân chính sẽ là Hạnh Nguyên. Cố Thị quan trong với cô ấy như thế nào, chắc chú biết rõ hơn tôi! ]
Đôi mắt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện trở nên nghiêm nghị!
Đồ khốn!
Tên tiểu tử Bắc Minh Diệp Long này chọn thời điểm này để gửi tin nhắn, rõ ràng là đang uy hiếp anh!. Đam Mỹ Hài
Ngay khi vừa kết thúc trận chung kết, Bộ trưởng Bộ phận kiến trúc đã lập tức đến báo cáo kết quả:
“Tổng giám đốc, kế hoạch lần này của ba công ty đưa ra đều rất tốt. Đặc biệt là Cố Thị nổi trội hơn về khả năng sáng tạo. Tuy nhiên, so với hai công ty còn lại, khả năng kiểm soát thực tế của Cố Thị yếu hơn rất nhiều.”
Bắc Minh Thiện để điện thoại di động xuống, mi tâm có chút nhíu lại: “Ý kiến của ông?”
“Tôi cho rằng biểu hiện của ‘Xí nghiệp Đế Hoàng’ lần này rất ưu tú, thực lực mọi mặt tương đối cân bằng, tin rằng khả năng kiểm soát dự án ‘Ánh’ sẽ tốt hơn hai công ty còn lại.” Vương Khải Nhân phân tích dưới góc độ chuyên môn.
Bắc Minh Thiện trầm mặc một lúc, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Cố Hạnh Nguyên tháo dây chuyền thép cao cấp xuống ném về tay anh, anh nhớ rất rõ, bốn chữ cuối cùng mà cô nói là ‘không ai nợ ai’!
Cô nghĩ chỉ cần nói ‘không ai nợ ai’ thì từ nay về sau cô có thể phủi sạch mối quan hệ với anh rồi sao?
Trái tim nghẹt thở một cách kỳ lạ.
Anh vô cùng không thích cái cảm giác mất kiểm soát này!
“Chọn Cố Thị!” Anh lạnh lùng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.