“Tiểu tử thối! Ba không thể giảng cho cháu trai ba nghe được sao? Nó còn chưa lớn!” Ông cụ Bắc Minh lườm cậu ba, khiển trách anh ta. Bắc Minh Đông bất lực trợn trừng mắt: “Được được được, ba tiếp tục. Đợi Trình Trình lớn rồi, ba còn có thể giảng cho con trai của Trình Trình nghe…” Phòng ăn, ông cụ Bắc Minh không ngừng nói ông ta năm đó phong quang cỡ nào… Cố Hạnh Nguyên lặng lẽ cắn bào ngư, bào ngư do con trai gắp cho thật là thơm, nhưng đối với người đàn ông xấu xa ngồi đối diện cô nhìn thế nào cũng bực mình! Diệp Long hình như cảm nhận được sự ảnh hưởng của chuyện vừa rồi, tiếp tục nhiệt tình gắp đồ ăn cho Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, mấy năm nay em nhìn em đi, đã gầy đi không ít, ăn nhiều một ít cho có thịt.” Trong ánh mắt, trong lời nói của Diệp Long dành cho Cố Hạnh Nguyên đều lộ ra sự tỉ mỉ và dịu dàng, không phải giả vờ. Cố Hạnh Nguyên biết, trong lòng vẫn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Diệp Long, nhưng cũng biết không phải hỏi vào lúc này. “Ừm, anh cũng ăn nhiều vào.” Cô không phải không nhìn thấy sự u ám trong mắt của Diệp Long, những năm nay cuộc sống của anh ta thiết nghĩ cũng không quá tốt? Cảnh tượng Diệp Long và Cố Hạnh Nguyên quan tâm gắp đồ ăn cho nhau, ở trong mắt người ngoài, giống như đôi tình nhân đang ân ái. Tuy nhiên, trong ánh mắt lạnh lẽo thăm thẳm của Bắc Minh Thiện lại là một ngọn lửa đang thiêu đốt. Bùi Huyền Kim lẳng lặng theo dõi trận chiến, Diệp Long và Cố Hạnh Nguyên càng nồng nhiệt, ý cười trên khóe môi cô ta càng sâu. Vì thế, cô ta cũng nhiệt tình gắp đồ ăn, thân thiết chuyển vào trong bát của Bắc Minh Thiện: “Thiện, nào, anh cũng ăn đi.” Lại không ngờ, Bắc Minh Thiện đột nhiên khựng lại, bệnh sạch sẽ của anh, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong bát, sắc mặt tối sầm lại. Bùi Huyền Kim dường như cảm nhận được ý lạnh của anh, cơ thể hơi run lên, vội vàng chuyển chủ đề: “Ha ha, Diệp Long, hai người định bao giờ kết hôn?” Bùi Huyền Kim vừa nói câu này, người của nhà Bắc Minh lập tức dồn ánh mắt lên người của Diệp Long lần nữa. Tuy nhiên, lại không giống như sự mong đợi của Bùi Huyền Kim— Đầu tiên là tiếng hừ lạnh của ông cụ Bắc Minh: “Diệp Long còn trẻ, kết hôn còn sớm. Ngược lại chuyện của cháu và thằng hai, hai đứa không gấp nhưng bác vội nha.” Bắc Minh Triều Lâm vội vàng phụ họa theo: “Phải đó, con cũng cho rằng Diệp Long còn bé, bây giờ bàn chuyện kết hôn cưới gả có hơi sớm!” Trên thực tế, tuổi tác của Diệp Long không phải vấn đề, mà là Cố Hạnh Nguyên bên cạnh anh ta, không phải người được ông cụ Bắc Minh và Bắc Minh Triều Lâm ưng ý! Đùa, lấy một cô gái làm tiền cược, ai lại ngốc đến mức nghiêm túc chứ? Sắc mặt của Diệp Long trở nên u ám. Cố Hạnh Nguyên âm thầm thở phào một hơi. Hiển nhiên, Bùi Huyền Kim không biết nguyên nhân trong này, âm thầm kinh ngạc, nghĩ có lẽ do thân phận của Cố Hạnh Nguyên quá thấp hèn, cho nên ông cụ Bắc Minh không nhìn trúng cô. “Ha ha, bác Bắc Minh nói gì thế ạ, hôn sự của cháu với Thiện… Chuyện này đều do bác với ba cháu làm chủ rồi!” Vừa nhắc đến Bắc Minh Thiện, trong lòng Bùi Huyền Kim vui như hoa nở. Không đợi ông cụ Bắc Minh đáp, Bắc Minh Thiện lại mở lời lần đầu tiên— “Nếu Bắc Minh Diệp Long đã trở về, thân là cháu trưởng của nhà Bắc Minh, Bắc Minh Diệp Long phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trong mối liên hôn chính trị và thương nghiệp!” Bắc Minh Thiện vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên đông cứng lại! Sắc mặt của Bùi Huyền Kim tái đi: “Thiện, anh có ý gì?” Ông cụ Bắc Minh tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, trợn mắt! Lông mày của Diệp Long nhíu lại, ngón tay lặng lẽ nắm thành quyền. “Không, không được!” Mở miệng phản đối chính là mẹ của Diệp Long – Lan Hồng, bà ta thẳng thắn nói: “Ha ha, ý của chị là, nhiệm vụ liên hôn giữa nhà Bắc Minh và nhà họ Bùi quan trọng như thế, Diệp Long nhà chúng ta sợ rằng không gánh vác nổi, huống chi cô Bùi xuất thân danh môn, lại dịu dàng nết na…” “Vậy thì càng thích hợp rồi!” Bắc Minh Thiện lạnh lùng cắt ngang lời của Lan Hồng: “Chị dâu cả có phương pháp nuôi dạy con trai, nhà họ Bùi chỉ cần liên quân với nhà Bắc Minh, và gả cho ai, không quan trọng.” Vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng mặt mày bị dọa cho trắng bệch. Diệp Long ở nhà Bắc Minh vốn không có thế lực, cưới Bùi Huyền Kim thì đợi ở rể nhà họ Bùi, Bắc Minh Thiện sẽ chỉ đá anh ta đi càng xa! Chiêu này của Bắc Minh Thiện có khác gì ‘chiêu quân phương xa’? Cố Hạnh Nguyên đều hiểu cả, tên khốn này là muốn củ khoai nóng bỏng tay Bùi Huyền Kim này vứt cho Diệp Long! Cô nhớ hôm đó, Bùi Huyền Kim tự sát vào viện, cảnh tượng khóc mức đau thấu tim gan, Bắc Minh Thiện anh cũng chỉ lạnh lùng vứt lại một câu ‘không yêu thì không lấy’! Giờ khắc này, anh dựa vào đâu mà đá sang cho Diệp Long chứ? Muốn hủy hoại hạnh phúc của Diệp Long sao? Bỉ ổi, vô sỉ, hạ lưu! Cô sẽ không để tên xấu xa này được như ý! Vì thế, cô gạt mấy sợ tóc mái trước trán, khóe môi nhếch lên một cách cứng nhắc, khúc khích nói— “Haizz, coi tôi người bạn gái của Diệp Long như chết rồi sao? Cho dù anh ấy muốn lấy, cũng là lấy tôi! Chưa nghe nói dưa chưa chín ép không ngọt sao? Chú, hai?!” Cố cố ý nhấn mạnh hai hai từ chú hai. Sắc mặt của Bắc Minh Thiện lập tức trở nên tối tăm hơn! Cố Hạnh Nguyên không quan tâm ánh mắt của người khác, mặt sắc như dao hướng về Bắc Minh Thiện, tiếp tục nói: “Huống chi, thân phận của cô Bùi tôn quý, lại có lòng với chú hai, người si tình như thế cầm lồng đèn đi tìm cũng không tìm thấy, chú hai vẫn là tự mình giữ lại đi! Nếu cứ ép Diệp Long nhà chúng tôi, chuyện này truyền ra không phải khiến người ngoài chê cười nhà Bắc Minh sao?” Cô cố tình nói ‘Diệp Long nhà chúng tôi’, lông mày của anh lại trầm lạnh vài phần! Cố Hạnh Nguyên nói như thế, người của nhà Bắc Minh thầm thở phào. Dù sao, người phụ nữ chú không cần, để cháu trai lấy, đây không phải là sỉ nhục nhà họ Bùi sao? Bắc Minh Đông lén lút giơ ngón tay cái với Cô Hạnh Nguyên, ánh mắt đó giống như đang khen Cố Hạnh Nguyên rất dũng cảm! Trên gương mặt điển trai của Bắc Minh Thiện thấp thoáng xuất hiện mấy đường gân xanh, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo phun ra— “Cô Cố muốn hoàn lương, gả cho Bắc Minh Diệp Long quả thực là một lựa chọn không tồi, chỉ sợ, nó không thỏa mãn được khẩu vị của cô—“ Hoàn lương? Khẩu vị? Mấy từ chủ chốt này, giống như con dao đâm vào trái tim của cô! Đây là mắng cô là gái điếm tham lam sao! Cô nghiến răng kèn kẹt run rẩy vì tức! “Vậy thật sự phải cảm ơn lời nhắc nhở của chú hai rồi!” Cô vừa dứt lời, chân ở dưới bàn nhấc lên, giẫm thật mạnh vào chân của Bắc Minh Thiện— “Ưm…” Chỉ thấy anh phát ra một tiếng trầm thấp, hừ, mặt mày cứng đờ, lông mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn vững như Thái Sơn! Thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa: “Cô Cố không cần cảm ơn, đối với một người lẳng lơ…” Hai từ ‘phóng túng’ Bắc Minh Thiện còn chưa nói ra, xương ống chân lại bị một lực không nhỏ tấn công: “Ui…” Anh hít ngụm khí lạnh, lại kêu một tiếng đau đớn! Lần này, đôi mắt sắc bén của anh trợn trừng với người cô gái ngồi đối diện, cô gái này điên rồi sao! Cái chân này của anh từng bị thương, còn có đinh ghim bên trong! Cô vậy mà không chút lưu tình đạp mạnh vào chỗ đau của anh! Cố Hạnh Nguyên điên rồi, tức đến điên rồi! Tên khốn này dám nói ra bốn từ ‘lẳng lơ phóng túng’ xem thử! “Chú hai, tóm lại hôn sự của Diệp Long không phiền chú lo, chú vẫn là lo cho chính mình đi!” Diệp Long cảm động nhìn Cố Hạnh Nguyên, thấp giọng ghé vào bên tai nói: “Cảm ơn em, Nguyên.” Cố Hạnh Nguyên ngón tay gõ nhẹ, bất giác thở dài, thật ra cô không phải vì Diệp Long, cô chỉ là tức Bắc Minh Thiện quá thôi… Xương chân của Bắc Minh Thiện còn đang nhâm nhẩm đau, vết thương chưa có khỏi hoàn toàn, bị Cố Hạnh Nguyên đạp cho hai cước như vậy, anh đau đến toát mồ hôi lạnh, một lúc lâu cũng không phát ra tiếng nữa. Đáng đời! “Được rồi!” Ông cụ Bắc Minh hừ lạnh một tiếng! Đôi đũa ném lên bàn: “Bữa cơm này không ăn nổi nữa!” “Chính, mấy đứa nó cũng chỉ là đùa vui thôi…” Giang Tuệ Tâm vội khuyên giải. “Cộng hết vào đều hơn trăm tuổi rồi, còn đùa vui?” Ông cụ lườm, quét mặt một lượt: “Huyền Kim, bác kêu tài xế đưa cháu về trước, chuyện tối nay, cháu đừng để trong lòng, lời của thằng hai cháu coi như chưa từng nghe, để cháu xem trò cười rồi.” Sau đó, ông cụ đứng dậy, đôi mắt sắc bén lườm mấy đứa con trai, nói một câu: “Ba người thằng cả, thằng hai, Diệp Long theo ta vào phòng sách!” Sau đó, ông cụ đứng dậy, rời khỏi phòng ăn… Bắc Minh Đông thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Haizz, bữa cơm này đã khiến mình phải cẩn thận trăm bề… may mà mình không cần đến phòng sách…” Anh ta vừa lẩm bẩm, vừa ghé sát bên tai Giang Tuệ Tâm nói: “Ài, mẹ, ba gọi ba người đó đến phòng sách làm gì vậy?” Giang Tuệ Tâm vỗ nhẹ vào mặt con trai: “Đông Đông con đừng quản nữa, tối nay phải ngoan ngoãn ở nhà ngủ, không được đi với người phụ nữ khác, biết chưa!” “Á ui…” Bắc Minh Đông kêu. Trình Trình yên lặng nhảy từ trên ghế xuống, làm mặt như Bắc Minh Thiện, đi đến trước mặt của Diệp Long và Cố Hạnh Nguyên, ngước mặt lên, nói— “Anh Diệp Long, anh thật sự sẽ lấy chị sao?” Khóe môi của Cố Hạnh Nguyên run lên. Diệp Long mỉm cười dịu dàng, vuốt mái tóc mềm mại của Trình Trình: “Trình Trình hy vọng thế chứ?” Trình Trình nghiêm túc liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Trình Trình hy vong chị và anh Diệp Long hạnh phúc.” Diệp Long sững người, sau đó cảm động mỉm cười. Cố Hạnh Nguyên vô thức cau mày, trong lòng dao động. Một ánh mắt cô đã nhìn thấu tâm tư của Trình Trình, Trình Trình không thật sự hy vọng cô và Diệp Long ở bên nhau, thằng bé chỉ đơn giản hy vọng cô hạnh phúc. Nhưng, Trình Trình sao biết, thân là mẹ của Trình Trình, cô sao có thể chọn anh của thằng bé chứ? Cô không vượt qua nổi quan niệm luân thường đạo lý được… “Bắc Minh Tư Trình!” Quả nhiên, hành động này của Trình Trình đã khiến ai đó tức đến nội thương: “Ba không nghe nhầm chứ? Thằng nhóc con hiểu cái gì là hạnh phúc hả?!” Giang Tuệ Tâm vừa thấy tình hình không ổn, mặc kệ Bắc Minh Thiện nổi cáu, bà ta vội vàng bé Trình Trình lên: “Cô Cố, chúng ta nên đi thôi, để bọn họ mau chóng đến phòng sách đi, ông cụ còn đang đợi…” Diệp Long lập tức gật đầu, nhìn Cố Hạnh Nguyên bằng ánh mắt nhu tình: “Đợi anh, anh sẽ cho em một lời giải thích.” Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu, mọi chuyện xảy ra tối nay khiến cô rất sốc, cô nhất định phải nghe giải thích của Diệp Long! Bắc Minh ánh mắt thâm trầm, biểu cảm u ám, đi thẳng đến phòng sách… Biệt thự Bắc Minh, phòng sách. Sắc đêm bên ngoài cửa sổ trêu người, trong phòng sách lại mây đen cuồn cuộn. Ông cụ Bắc Minh ngồi trên chiếc ghế da lớn, biểu tình nghiêm nghị, cau mày. Con trai lớn Bắc Minh Triều Lâm và cháu trai trưởng Bắc Minh Diệp Long lần lượt ngồi vào ghế đối diện mặt ông cụ. Bắc Minh Triều Lâm toát mồ hôi lạnh theo thói quen, ông ta mỗi lần đối diện với người ba uy nghiêm mà hoảng sợ. Diệp Long điềm tĩnh, hiện nay, anh ta đã không phải thiếu niên không đủ mạnh mẽ của năm đó nữa rồi. Bắc Minh Thiện ngồi cách ông cụ xa nhất, lười biếng dựa vào ghế sô pha một cách thoải mái, mày kiếm nhìn không ra vui buồn tức giận gì cả, bình tĩnh giống như một tuyệt tác điêu khắc, không có chút sinh cơ nào. Bầu không khí có chút ngưng trệ! Ông cụ hắng giọng, phá vỡ sự yên tĩnh: “Diệp Long, ông nội rất vui tối này cháu có thể trở về, ông cũng biết cháu làm như vậy, là vì giúp ba của cháu, nhưng đánh cược giữa cháu và chú hai cháu…” “Ông nội cứ quyết định, chú hai cược thắng, phải không?” Diệp Long bình tĩnh cắt ngang lời của ông cụ, để tay trên đùi, nhưng âm thầm nắm lại thành quyền: “Cháu biết, ván cược đó, chỉ cần Nguyên leo lên người của chú hai, thì tính chú hai thắng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]