Chương trước
Chương sau
“Anh Siêu, anh Siêu, nó…” Những giọt nước mắt rơi trên gương mặt già nua của Cố Thắn Thiên, ông ta run rẩy chỉ vào Cố Hạnh Nguyên: “Anh Siêu, con gái trả hiếu cho cha là chuyện thường tình ở đời, hãy tìm con gái lớn của tôi. Nó nhất định có cách…”
Cố Hạnh Nguyên giật mình, kinh ngạc nhìn Cố Kiệt Đại, không thể tin được người như vậy lại chính là cha ruột của mình!
Ông ta lúc nào cũng mang cô ra làm bia đỡ đạn vào những lức nguy khốn nhất!
Anh Siêu nhướng mày liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Phải hỏi con gái ông có đồng ý không đã!”
“Các người đừng mơ!” Cố Hạnh Nguyên lạnh lùng từ chối: “Chuyện của nhà họ Cố các người thì can hệ gì đến tôi?”
“Vô liêm sỉ! Cố Hạnh Nguyên, tốt xấu gì tao cũng nuôi mày lớn như vậy!” Cố Kiệt Đại giận dữ: “Anh Siêu, kêu người bắt mẹ của nó đi, mẹ nó chẳng khác gì máu thịt, tim gan của nó, dùng cách này để uy hiếp nó là tác dụng nhất!”
“Cố Kiệt Đại…” Cố Hạnh Nguyên khiếp sợ rống lên, sống lưng lạnh toát: “Ông là đồ súc sinh!”
Anh Siêu vẫy tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ đi ra.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã khiêng vào một cái cọc gỗ…
Cố Hạnh Nguyên liếc thấy liền hoảng sợ…
Đập vào mắt cô chính là mẹ mình đang bị trói trên cọc gỗ!
Trên người Vũ Xuân đang chảy máy, rõ ràng là đã bị quất bằng roi, máu tươi nhễ nhại, hơi thở mong manh, run như cầy sấy.
“Mẹ…” Cố Hạnh Nguyên mắt nhòe lẹ chạy đến bên mẹ.
Cô nôn nóng chạy đến bên mẹ mình nhưng lại bị mấy gã lực lưỡng giữ chặt lại! “Đồ khốn! Hiếp đáp người già yếu phụ nữ và trẻ em, mà đáng mặt đàn ông sao! Thả mẹ tôi ra…”
Anh Siêu mỉm cười đầy ngụ ý nói với Cố Kiệt Đại: “Lão Cố, con gái ông can đảm hơn ông nhiều đấy!”
“Đương nhiên, nếu không làm sao có thể làm thư ký của Bắc Minh Thiện chứ?” Cố Kiệt Đại xấu hổ nhưng vẫn cười vui vẻ như thể đã tìm được người chết thay cho mình.
Cố Hạnh Nguyên thấy càng lạnh sống lưng, cô khóc nhìn mẹ mình bị trói chặt trên cây cột: “Mẹ, mẹ đã nhìn rõ chưa? Đây là gã đàn ông mà mẹ yêu trong mù quáng, suốt hai mươi năm trời vẫn không quên được! Mẹ mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, mẹ vẫn còn muốn lấy ông ta sao?!”
Vũ Xuân rũ rượi mở mắt, thái dương vẫn còn đang rỉ máu, bà liếc nhìn Cố Kiệt Đại đang co rúm người trên ghế sofa, sau đó lại nhìn Cố Hạnh Nguyên đang khóc như mưa trước mặt mình, khó nhọc thều thào…
“Nguyên… Coi như mẹ có lỗi với con… Con hãy giúp ba con đi… Cũng coi như là giúp mẹ, có được không…”
Vũ Xuân nói ra những lời ấy một cách bình tĩnh, lạnh lùng nhưng vẫn gợi ý một chút cầu xin.
Bà không hề tức giận như Cố Hạnh Nguyên nghĩ, không một chút oán hận mà chỉ có sự yếu đuối, đáng thương, cầu xin thay cho gã khốn kiếp Cố Kiệt Đại!
Cố Hạnh Nguyên đau muốn vỡ nát con tim.
Giờ phút này, cô rất hận sự cố chấp của mẹ!
Hận hơn nữa là tình yêu mù quáng mà bà dành cho cha mình đến nỗi không phân biệt được đúng sai!
“Mẹ…” Cố Hạnh Nguyên nghẹn ngào: “Vì một gã súc sinh mà mẹ đồng ý hy sinh con sao?”
Vũ Xuân chợt biến sắc nhưng không dám nhìn Cố Hạnh Nguyên, mà chỉ khóc thút thít: “Nguyên, mẹ không muốn hy sinh con, mẹ chỉ không muốn thấy ba con lại phải chịu tội…”
“Không muốn ông ta chịu tội nên mặc kệ con phải gánh tội sao?” Cô kích động hét lên một câu rồi siết chặt hai nắm đấm: “Suốt bao nhiêu năm nay, tại nhà họ Cố, con đã nhẫn nhịn chịu đựng tất cả, mẹ đều thấy mà! Mẹ không cho con phản kháng lại bọn họ, thì con không phản kháng. Nhưng hôm nay, người cha súc sinh này lại kêu người ta đánh mẹ thành ra như vậy mà mẹ vẫn còn bênh vực cho ông ta sao?”
Vũ Xuân khẽ cắn môi, nhìn thẳng vào mắt Cố Hạnh Nguyên: “Đúng!”
Chỉ một chữ đơn giản nhưng lại có sức công phá cực kỳ lớn, chỉ trong nháy mắt, nó đánh sập niềm tin trong tim Cố Hạnh Nguyên!
Nhiều năm qua, vì mẹ mà cô nhẫn nhịn ở lại nhà họ Cố, vì bệnh tình của mẹ mà cô lo lắng không yên, thậm chí vì mẹ mình, cô có thể hy sinh tất cả.
Nhưng hóa ra… Cô vẫn không bằng một người chẳng khác gì cầm thú như Cố Kiệt Đại!
Nước mắt không ngừng tuôn ra, Cố Hạnh Nguyên đau đớn bật cười: “Mẹ, trong lòng mẹ, rốt cuộc con đứng thứ mấy đây?”
Có lẽ, câu trả lời này, cô đã biết từ lâu rồi.
Đối với cô mà nói, sự nhẫn nhịn của mẹ cô còn tàn nhẫn hơn cả sự độc ác của cha cô!
Vũ Xuân nhíu mày, vẻ mặt u oán, bĩu môi, không muốn trả lời nữa.
Bốp…!
“A…” Vũ Xuân kêu lên một tiếng thảm thiết…
Trận đòn bất ngờ khiến tim Cố Hạnh Nguyên căng thẳng.
“Lão Cố, chà chà, quan hệ trong nhà các người đúng là phức tạp.” Anh Siêu chậm rãi thu roi da lại, hướng ánh mắt âm trầm sang Cố Hạnh Nguyên.
“Anh Siêu, hai người vợ và hai đứa con gái của tôi đều bắt hết rồi, xin anh hãy nương tay…” Cố Kiệt Đại sợ đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
“Tôi có thể nương tay nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải giao tiền ra, lão Cố à!”
Anh Siêu nói xong, liền vung roi…
Bốp…!
“A a…” Vũ Xuân lại hét lên một tiếng cực kỳ thê thảm.
Tay Cố Hạnh Nguyên tê rần, tim thì run rẩy còn toàn thân thì lạnh buốt.
Tiếng kêu thảm thiết của mẹ như cứa vào tim cô, nhỏ máu.
Thấy Anh Siêu lại chuẩn bị vung roi quất xuống…
Cố Hạnh Nguyên không nhịn được nữa, cuối cùng đành phải hét lên: “Dừng tay!”
Vũ Xuân len éln thở dài một hơi.
Sắc mặt trắng bệch của Cố Kiệt Đại lúc này mới hồng hào trở lại.
Anh Siêu hài lòng mỉm cười: “Sao thế, cô gái trẻ, nghĩ thông suốt rồi à?”
Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi, đốt ngón tay run, dũng cảm nhìn thẳng Anh Siêu: “Thả mẹ tôi ra.”
“Ha ha?” Anh Siêu phì cười một tiếng: “Cô là ai mà ra lệnh cho tôi, nên cầu xin tôi thì hơn?”
Cố Hạnh Nguyên siết chặt nắm tay: “Xin anh!”
“Ha ha ha, thả mẹ cô cũng được thôi nhưng phải mang chín trăm tỷ ra đây để đổi!” Anh Siêu nhe răng cười.
Cô nhíu mày, chán ghét nói: “Tôi không thể mang ra chín trăm tỷ. Cùng lắm là tôi sẽ thử cố giúp Cố thị cạnh tranh lần nữa.”
“Thử sao?” Anh Siêu không vui nhíu mày: “Muốn thử bao lâu? Lỡ như không thành công thì sao? Không phải là các người đang đùa tôi đấy chứ?”
“Không, không có chuyện đó đâu!” Cố Kiệt Đại vội vàng chen miệng nói: “Chúng tôi sao dám giỡn mặt anh chứ? Để cho nó thử xem sao, tôi xin anh…”
Anh Siêu trừng mắt liếc Cố Kiệt Đại rồi lại quan sát Cố Hạnh Nguyên, sau đó im lặng, gật đầu: “Được, tôi sẽ cho cô một ngày!”
Con ngươi của Cố Hạnh Nguyên rụt lại: “Một ngày? Một ngày quá ít…”
“Cô không có tư cách mặc cả với tôi!” Anh Siêu lớn tiếng ngắt lời cô: “Nếu như ngày mai trước khi trời tối, tôi không có được câu trả lời mà mình muốn thì cô đến mà hốt xác cha mẹ cô!”
Hốt xác?!
Cố Hạnh Nguyên trợn to hai mắt, sợ hãi.
Anh Siêu giữ chặt cằm cô: “Còn nữa, đừng nghĩ tôi là thứ dễ chơi, cùng đừng mong là sẽ báo cảnh sát! Nếu không, bản tính hung ác của tôi mà trỗi dậy thì tuyệt đối sẽ giết sạch người nhà họ Cố các người!”
Một tay xã hội đen ngay cả tính mạng của mình cũng không thiết như Anh Siêu một khi đã điên lên thì không dễ chọc vào.
Như vậy lẽ nào cô còn sự chọn lựa sao?
Cố Hạnh Nguyên lảo đảo trở về nhà.
Lòng nóng như lửa đốt, cô chạy vào trong phòng ngủ, mở đèn.
Khi thấy đứa con bé bỏng của mình đang nằm trên giường, hơi thở đều đều, trái tim thấp thỏm lo âu của cô lúc này mới dần bình thường trở lại.
Sợ mình làm con giật mình nên cô nhón chân nhẹ nhàng đi tới.
“Mẹ…” Trình Trình dụi dụi con mắt, thấy Cố Hạnh Nguyên mặt mũi tái nhợt đang đi về phía mình liền nói: “Mẹ về rồi sao?”
Cố Hạnh Nguyên có chút nghẹn ngào.
Cô kềm không nổi nữa nên xông tới, ôm chặt con trai vào lòng, thở hổn hển.
Trình Trình nhíu mày, theo thói quen rúc vào vòng tay của mẹ, giọng trẻ con non nớt cất lên: “Mẹ làm sao vậy?”
“Không, không có gì…” Môi cô run run, cảm giác như tim đập càng lúc càng loạn nhịp: “Mẹ không sao hết, mẹ chỉ là nhớ Dương Dương mà thôi…”
Cảm ơn ông Trời, con trai của cô vẫn bình an vô sự.
Có lẽ đây là niềm vui duy nhất của cô tối nay.
“Mẹ ơi, bà ngoại đâu rồi.” Trình Trình nhíu cặp chân mày đáng yêu của mình lại, từ buổi chiều tan học về nhà, cậu đã không thấy bà ngoại rồi.
Cố Hạnh Nguyên căng thẳng, ôm chặt con trai, dỗ dành nói: “Uhm, mẹ biết, bà ngoại đi gặp ông ngoại rồi, tối nay sẽ không về.”
“Ồ…” Trình Trình gật đầu, tuy nhiên vì bản tính vốn nhạy cảm nên cậu cứ cảm thấy tối nay mẹ là lạ, nhưng lại không biết lạ chỗ nào.
Cố Hạnh Nguyên ôm chặt con trai, trong lòng muôn lần không nỡ nhưng cô đã quyết định nên nhẹ giọng nói rằng: “Mẹ có chút việc phải ra ngoài một lát, Dương Dương ngoan, ở nhà ngủ ngon nhé, được không?”
“Mẹ đi đâu?” Trình Trình nhớ lại chuyện tối hôm đó, nửa đêm rồi mà mẹ vẫn còn đi tìm ba.
Cố Hạnh Nguyên thở dài một hơi: “Cục cưng ngoan, mẹ chỉ đi gặp bạn thôi. Dương Dương ở nhà một mình đừng sợ, uhm? Trong tủ lạnh có bánh mì, sữa và cả đồ ăn nữa, Dương Dương không được nhịn đói biết chưa?”
Trình Trình nhíu mày thật chặt: “Mẹ phải đi bao lâu?”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, thật ra chính cô cũng không biết bao lâu, chỉ biết là ngày mai trước khi trời tối, cô nhất định phải nghĩ mọi cách để cứu mẹ ra: “Dương Dương, nếu như ngày mai trước khi trời tối mẹ và bà ngoại đều chưa về nhà, thì con phải tìm chỗ trốn, không được để cho bất cứ ai tìm ra con, biết không?”
“Vì sao?” Trình Trình cảm thấy mẹ mình rất lạ.
“Ngoan, đừng hỏi nhiều như vậy, hãy nghe lời mẹ, được không?”
Trình Trình im lặng một lát, cuối cùng gật đầu: “Dạ, con nghe lời mẹ.”
Khi Cố Hạnh Nguyên bang khuâng tìm đến Hình Uy, thì Hình Uy chỉ nói một câu trong điện thoại: “Cậu chủ đang ở trong phòng tổng thống tại khách sạn Daredevil.”
Cô liền vội vã thay một bộ đồ màu hồng nhạt, đánh một lớp phấn mỏng để che đi dung nhan tiều tụy rồi nhanh chóng chạy đến địa điểm mà Hình Uy nói.
Đây là lần thứ hai cô đứng trước tòa nhà sang trọng cao chọc trời này và nhìn mấy chữ lớn được thiếp vàng: Daredevil Empire Hotel.
Cố Hạnh Nguyên thổn thức không ngớt.
Mặc, Daredevil này thật ra là sản nghiệp của anh.
Nhớ lại lần đầu gặp Bắc Minh Thiện cũng chính là tại khách sạn này, cô đã mượn cửa sổ xe của anh để sửa lại áo ngực.
Cô không ngờ mình lại đến đây lần nữa…
Cố Hạnh Nguyên bước trên sàn nhà lót đá hoa cương sáng bóng loáng, lần theo trí nhớ lúc trước, vội vã men theo lối đi quen thuộc tới phòng tổng thống.
Cô dừng bước, sửa sang lại quần áo, hít sâu một hơi rồi giơ ngón tay trắng bệch của mình lên…
Cốc cốc cốc.
Cửa tự động mở.
Trái tim của cô căng thẳng.
Cô cất bước đi vào phòng.
Trong phòng tối mờ mờ, bên khung cửa sổ có một bóng người cao ngạo, lạnh lùng nhưng quyến rũ bị bóng tối bao trùm.
Người đàn ông ấy uể oải tựa lưng vào bậu cửa, nhìn dáng vẻ của anh trông thì thờ ơ nhưng lại mơ hồ toát ra khí thế của một con thú, đó là mánh khóe mà một con báo thường dùng, kiêu ngạo, cô độc nhưng lại chuẩn xác, nhanh nhẹn.
Mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi.
Sống lưng Cố Hạnh Nguyên lạnh toát, cô khóa cửa lại, bước về trước mấy bước: “Tôi…”
Chữ thứ hai bị mắc kẹt trong miệng cô.
Nhớ lại lúc sáng xin từ chức với anh, cô còn nói chắc như đinh đóng cột rằng mình sẽ thắng cược vậy mà giờ phút này lại đến tận đây.
Cô lờ mờ nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng trong bóng tối, ngón tay thon dài kẹp điếu xì gà, khoan thai đưa lên miệng hút.
Tựa hồ anh không hề ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện bất ngờ của cô.
Ngay sau đó, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập vì lo lắng của cô.
Thấy anh không nói lời nào cô lại hít sâu một hơi rồi tiếp tục bước lên phía trước: “Bắc Minh Thiện, chúng ta nói chuyện đi…”
Chỉ thấy bóng lưng cô độc khẽ cười một tiếng, sau đó, anh chậm rãi xoay lại…
Gương mặt anh đẹp trai nhưng lạnh lùng, trong bóng tối ánh mắt anh lóe lên một ánh nhìn nghiêm nghị khiến cô mất tự chủ lùi về sau…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.