Sau đó, Bắc Minh Thiện chỉ vào gương treo
tường trên bồn rửa tay, lạnh lùng nói: "Cố Hạnh
Nguyên, xin hãy tự chăm sóc bản thân mình!
Ngay cả khi tôi muốn làm bừa, chí ít cũng phải
tìm một cảnh đẹp mắt vui tai!"
Đúng là độc mồm độc miệng! Cô lạnh đến phát
run lên, nhìn thật đáng thương
Người phụ nữ gương mặt trang điểm
nhoe nhoét như ma.
Cô liền hóa đá.
Hả... đây, đây là cô sao?
Bắc Minh Thiện cười khẩy: "Làm sao thế, cô
trò cười thì cũng thôi đi, nhưng nếu như tôi bị
cảm lạnh, tôi chắc chắn sẽ đòi phí... này, anh
đang làm gì thế?"
Cô kinh hoảng nhìn anh đang nới lỏng thắt
lưng...
Bắc Minh Thiện khẽ nhếch mày, trông xấu xa
và lạnh lùng.
Cố Hạnh Nguyên không thể không rùng
mình.
Nhìn anh nới lỏng dây thắt lưng như không
có người ở bên cạnh, động tác lấy "bảo bổi"...
"A..." Cô kêu lên một tiếng, nhanh chóng lấy
tay bịt mắt lại, quay đầu đi.
"Chẳng phải là nói cô phải ở trong tầm mắt
của tôi 24/24 sao? Đi vệ sinh thôi, chứ có làm
gì cô đâu mà phải lo lắng như vậy?"
Giọng điệu giễu cợt của Bắc Minh Thiện
ngăn bước chân cô rời đi!
Hít một hơi thật sâu, cô quay lại hét vào mặt
anh: "Đồ biến thái, ai thèm xem anh đi vệ sinh
chứt"
Sau đó, sầm một tiếng.
Cô giận dữ mở cánh cửa phòng vệ sinh ra,
để không phải nhìn thấy anh nữa, chỉ còn tiếng
cười mỉa mai chói tai!
***
Cuối cùng cũng đến lúc tan làm rồi.
Cố Hạnh Nguyên dường như đếm từng giờ
từng phút.
Qua cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-sinh-de/166907/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.