Có gì hạnh phúc bằng người một nhà đoàn tụ
đây?
Nhưng ai có thể ngờ Trình Trình luôn làm ra
vẻ lạnh lùng, không bao giờ quen thân mật với
người khác đã bị nụ hôn nồng nhiệt của Cố
Hạnh Nguyên làm cho hai gò má lặng lẽ đỏ
ửng.
Sau khi mẹ và con trai nghỉ ngơi cô mới cầm
ví da đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi cô nhớ lại tất cả những
chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Từ cái đêm đắc tội với Bắc Minh Thiện kia
cho đến việc bị Lý Đỉnh Thịnh uy hiếp.
Cho đến chuyện ba cô bị nhục nhã trong tù,
tiếp đó là tới chuyện Dương Dương di lạc...
Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu cô như
những thước phim chiếu lại.
Chân thực đến độ khiến cô nghẹt thở.
Trên đường đi di động của cô vang lên.
Cô vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng
cười cuồng vọng muốn buồn nôn của Lý Đỉnh
Thịnh.
"Cố Hạnh Nguyên, cô suy nghĩ thế nào rồi?"
Ngón tay cầm điện thoại của cô hơi run rẩy:
"Lý Đỉnh Thịnh, tôi sẽ tới công ty cho ông một
câu trả lời ngay lập tức!"
"Thẳng thắn lắm, Cố Hạnh Nguyên! Tôi chờ
cô." Lý Đỉnh Thịnh cười mờ ám.
Phòng làm việc của tổng giám đốc công ty
Đỉnh Thịnh.
Lý Đỉnh Thịnh nhìn Cố Hạnh Nguyên mặt
mày trắng bệch đang đứng trước mặt trừng
mắt với ông ta.
Ông ta không nhịn được cong khóe môi
cười.
Trên gương mặt thoạt nhìn có vẻ nho nhã
lịch sự là tràn ngập những âm mưu tính toán.
"Cố Hạnh Nguyên, không phải cô hận tôi
đến nỗi ngay cả một ly trà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-sinh-de/166904/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.