Cô rầy cậu nhóc một câu nhưng Dương Dương
chỉ nhếch miệng cười, không biết sống chết lè
lưỡi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn thoáng qua vẻ mặt
khổ sở của Vũ Xuân rồi đứng dậy khỏi ghế
sofa, tiện tây đẩy cậu nhóc lém lỉnh vào lòng
Vũ Xuân.
Cô vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói: “Mẹ, vẫn
nên để con đi thì hơn, mẹ ở nhà trông Dương
Dương đi."
Vũ Xuân nhìn cậu nhóc lém lỉnh trong lòng
mình, thở dài một tiếng.
"Cũng chuyện gì nhớ gọi điện thoại về báo
cho mẹ một tiếng.
Nhà tù Nam Thành của thành phố A.
Khoảng không phía trên những tường thành
cao chót vót là mây đen tăm tối, gió lạnh thấu
xương.
Đó là dấu hiệu của trời sắp đổ cơn mưa.
Người cai ngục đưa Cố Hạnh Nguyên đi qua
một hành lang dài.
Qua mấy cánh cửa sắt nặng nề.
Cuối cùng mới tới được một gian phòng nhỏ
yên tĩnh.
"Cồ ngồi đây đợi, lát nữa sẽ dẫn người tới."
Cai ngục chỉ vào chiếc ghế phía trước cái bàn.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, ngồi xuống.
Không hiểu sao lồng ngực cô trĩu nặng
còn mấy ngón tay thì run run.
Két...Rầm.
Cánh cửa sắt được mở ra và có một người
cai ngục khác đi vào.
Bên cạnh còn có một dáng người già nua
được dìu đỡ đang chậm chạp đi vào...
"Cố Kiệt Đại, con gái ông là Cố Hạnh
Nguyên đến thăm ông. Ngồi xuống di."
Cố Hạnh Nguyên ngước mắt nhìn.
Khi thấy một ông già mái tóc hoa râm, khuôn
mặt già nua, gò má gầy còm được quấn tầng
tầng lớp lớp băng gạc,còn khóe miệng thì bầm
tím, tay chân cũng bị băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-sinh-de/166897/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.