"Không sao đâu, có Đại tỷ ở đây rồi." Hán Hoa nở nụ cười dịu dàng trấn an, bàn tay thon dài nắm giữ bàn tay nhỏ bé ấy, cảm giác ấm áp nắm tay một người, đã bao lâu rồi nàng chưa từng... Có điều lúc này không phải là lúc cho nàng phân tâm, một màn kịch sắp đến còn đang chờ nàng diễn tiếp đây.
Khi thấy cậu nhóc mím chặt môi nhìn chằm chằm vào mắt nàng, Hán Hoa vẫn nở nụ cười dịu dàng như thường. Nhận lấy áo khoác của nô tỳ đưa qua, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý nam chính sẽ không có biểu hiện gì tốt đẹp với mình. Nhưng trong cái rủi có cái may, tuy Lý Mẫn Đức không cảm kích nàng, nhưng cũng không phản kháng, Hán Hoa từng là một người mẹ đơn thân, đương nhiên nàng rất biết cách chăm sóc trẻ nhỏ, nhìn thấy nam chính, trong lòng nàng cũng chỉ xem là con cháu của mình, đợi Lý Mẫn Đức trưởng thành hơn, may ra nàng mới xuống tay công tâm nam chính được.
Khi cởi áo choàng của Lý Mẫn Đức ra, từ trên người cậu nhóc rơi ra một khối ngọc bội hình trăng non, dùng dây màu đỏ xuyên qua đeo lên cổ, Hán Hoa chưa đọc tới chương này nên cũng không để ý, đeo lại lên cổ cậu, sau đó lấy áo khoác ấm áp bao lại, Lý Mẫn Đức ngồi bất động, đôi mắt sáng lấp lánh biến ảo khó đoán nhìn nàng.
Không hiểu vì sao, Hán Hoa lại như bị mê hoặc, cho dù biết rõ hành động này của nàng sẽ khiến nữ chính sinh nghi, nhưng nàng là một người tùy tâm sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-nay-that-su-rat-kho/209915/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.