Editor: Ngạn Tịnh.
Nhưng câu hỏi của Bạch Vi còn chưa kịp ra khỏi miệng, Quân Vô Kỳ ở bên cạnh bỗng nắm chặt tay nàng, nàng ăn ý ngậm chặt miệng không nói, đứng ở bên cạnh thẹn thùng, mặc cho nữ tử ung dung kia đánh giá kỹ càng, sau đó lại ca ngợi một phen.
Chờ Long mẫu rời đi, Bạch Vi mới ngẩng đầu lên nhìn Quân Vô Kỳ. Cuộc đời đúng thật là vui buồn chỉ trong nháy mắt, chỉ vài phút trước vừa từ miệng tên khốn kia biết được có lẽ bản thân sẽ không thể thành tiên, ngay sau đó Long mẫu nương nương lại đưa mình lên tận trời, nói bản thân có Tiên cốt trời sinh, căn cốt còn rất tốt.
Nàng cũng không phải nhất định phải thành tiên, chỉ là thực lực bây giờ của nàng quả thực rất nát, thành Tiên là con đường duy nhất nàng có thể lựa chọn lúc này. Tinh thần lực đã mất, chút bùa phép của nàng trước mặt đám tổ tông này thật sự chỉ như múa búa trước cửa Lỗ Ban, nàng thật sự đã chịu đủ loại tình cảnh bất cứ ai cũng có thể nghiền nát mình này rồi, cho nên đối với việc thành Tiên có chút chấp nhất. Lại nói Tư Thanh Ca người ta vốn dĩ chính là Tiên, nếu không phải cố chấp thứ không thuộc về mình, sao có thể đi tới loại tình trạng này, nàng cung chỉ là trở lại nơi nguyên chủ vốn nên ở mà thôi...
Thấy Bạch Vi ngẩng đầu lên, hai mắt trong suốt nhìn mình, Quân Vô Kỳ có chút buồn cười nhéo mũi nàng, “Thật ra trước kia lúc giúp nàng trị liệu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-vat-hy-sinh/1297814/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.