Editor: Ngạn Tịnh. Khúc Cửu Triều liếc nhìn Bạch Vi, đang chuẩn bị rời đi, lại không ngờ trong khoảnh khắc hắn xoay người, hồ ly nhỏ đột nhiên quay đầu nhìn lại đây, ý cười trên mặt vẫn chưa hoàn toàn rút đi. Trong chớp mắt bốn mắt nhìn nhau, không biết sao, Khúc Cửu Triều bỗng dưng cảm giác trong lòng rộn ràng. Còn chưa kịp thưởng thức hàm nghĩa trong đó, chỉ thấy đối phương thế mà làm cái mặt quỷ với hắn, thấy hắn không có phản ứng gì, xì một tiếng liền bật cười, sau đó cực kỳ vui vẻ kéo tay Quân Vô Kỳ bước ra ngoài. Khúc Cửu Triều sửng sốt trong chớp mắt, không biết vì sao, hắn đột nhiên có một loại cảm giác không quen biết đối phương? Bản thân đã làm những gì với nàng? Chẳng lẽ đối phương không hận hắn sao? Sao còn có thể giống như không có việc gì như vậy? Trong mắt càng không hề có chút oán hận cùng đau lòng nào... Lúc này, Quân Vô Kỳ cũng nhìn theo ánh mắt Bạch Vi, trong mắt không có gợn sóng nào, lại trong nháy mắt nhìn thấy nam nhân áo đen kia, trong lòng bỗng dưng sinh ra một chút không vui, y còn chưa bao giờ có ác mãnh liệt lại rõ ràng như vậy với một người, người này... Y híp híp mắt, không nói gì, cùng Bạch Vi đi ra ngoài. "Sao vậy? Quen biết?" Quân Vô Kỳ ung dung hỏi. Bạch Vi lắc lắc đầu, hai cái tai hồ ly trên đỉnh đầu cũng giật giật theo, cau mũi, "Trước kia y khinh bỉ ta..." Sáu chữ xem như giải thích rõ hành động vừa rồi của nàng. "Hả?" Quân Vô Kỳ nhướng mày, "Nhưng nhìn vẻ mặt của y giống như là quen biết nàng..." "Hử, người cũng cảm thấy vậy sao? Ta cũng cảm thấy hình như y quen biết ta, nhưng ta lại chẳng nhớ được gì cả, a, không đúng, lúc trước Hồng Cẩm đúng là làm được một việc tốt, viên thuốc nàng ta đút cho ta kia, không chỉ biến ta thành hình người, còn giúp ta nhớ lại một việc..." Bạch Vi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Quân Vô Kỳ, cực kỳ vui vẻ nói. "Việc gì?" "Ta nhớ lại tên của ta rồi, ta tên là Bạch Vi. Trước đó hẳn là có một cái họ nữa mới đúng, nhưng ta chỉ nhớ được tên của mình!" Đối với việc thoát khỏi phạm vi hồ ly nhỏ ngây ngốc đáng yêu, Bạch Vi thật sự rất vui mừng. Cái tên A Ly kia tuy rằng cũng hay, nhưng dù thế nào cũng kém tên của chính mình, nàng cũng hy vọng Quân Vô Kỳ gọi tên của mình. "Bạch Vi?" Quân Vô Kỳ có chút kinh ngạc, cái tên này khiến y nhớ đến đóa hoa cao lãnh kia, "Nàng cũng tên là Bạch Vi..." "Cái gì mà ta cũng tên là Bạch Vi chứ, chẳng lẽ còn có người khác cũng tên là Bạch Vi sao?" Bạch Vi cười hì hì hỏi, thấy vẻ mặt Quân Vô Kỳ không giống như đang nói giỡn, dần dần thu hồi nụ cười. "Người gặp một nữ tử khác cũng tên là Bạch Vi, đúng không?" Bạch Vi thử suy đoán nói, "Nàng ta ở Tiên giới?" Quân Vô Kỳ cau mày gật gật đầu, nói tiếp: "Nàng là con gái thứ bảy của tộc trưởng đương nhiệm bộ tộc Cửu Vĩ tiên hồ ở Tiên giới- Tư Tu tiên quân, tên gọi Tư Bạch Vi." "Tư Bạch Vi?" Vẻ mặt Bạch Vi đầy kinh ngạc, lặp lại một lần nữa, "Tư Bạch Vi..." "Người vừa nói nàng thuộc bộ tộc Cửu Vĩ tiên hồ đúng không?" Ánh mắt Bạch Vi lóe sáng, theo bản năng vươn tay sờ sờ cái đuôi phía sau mình, đều là hồ ly... "Ừm..." Quân Vô Kỳ gật đầu. "Ta có thể đến Tiên giới cùng người không?" Bạch Vi có chút gấp gáp hỏi, cho dù thế nào, nàng cũng phải đến đó một chuyến. Tư Bạch Vi kia tuyệt đối là điểm mấu chốt của nhiệm vụ lần này, phải biết rằng ở mỗi thế giới nàng đều tên là Bạch Vi, không thể nào đến nơi này lại đổi tên khác được. Nếu suy nghĩ của nàng là đúng, cái tên kia vốn phải là của nàng mới đúng, nói cách khác, thân phận con gái thứ bảy của Tư Tu tiên quân cũng nên là của nàng mới phải. Trong chuyện này rốt cuộc cất giấu bí mật gì, Bạch Vi chỉ cảm thấy đầu mối mờ mịt, cho nên đến Tiên giới là một việc gấp gáp. Mà nam nhân áo đen tên gọi "Khúc ca ca" kia tuyệt đối có một chân trong đó, bây giờ sẽ chờ nàng tìm hiểu rõ hắn ta rốt cuộc sắm vai gì trong tuồng kịch này, Tư Bạch Vi kia lại là nhân vật gì, có lẽ sẽ hiểu được tất cả mọi chuyện! "Nàng muốn cùng ta đến Tiên giới?" Quân Vô Kỳ nhíu mày hỏi, "Bởi vì Tư Bạch Vi..." Bạch Vi gật gật đầu, "Giống như trước kia người nói với ta vậy, rất có thể trước kia đầu óc ta không tốt, từ tiên đọa yêu, trận lôi đình thiên phạt kia không thể lấy mạng của ta, trái lại xóa sạch ký ức của ta không còn một mảnh, bộ dáng hồ ly nhỏ ngây thơ trước đó chính là minh chứng tốt nhất, nếu không phải người mang ta về, nói không chừng bây giờ ta vẫn còn ở trong rừng làm hồ ly hoang không chốn nương thân, có lẽ còn sinh vài bảo bảo luôn rồi, ha ha..." "Mà bây giờ bởi vì Hồng Cẩm kia, trời xui đất khiến, lại khiến ta nhớ lại một số chuyện, tên chính là cơ hội duy nhất để ta tìm lại quá khứ, dù sao ta cũng không thể mãi đần độn như vậy được, đúng không? Mặc kệ thế nào, mỗi người đều có cơ hội biết được quá khứ của mình. Nếu trước kia đầu óc ta thật sự không tốt cũng chẳng sao, dù sao mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho mỗi việc làm của chính mình. Nhưng nếu ta bị người hãm hại, ta cũng không phải người rộng lượng tha thứ cho kẻ khác, dù sao đều là người trưởng thành, đều phải có trách nhiệm với việc mình đã làm!" Theo kinh nghiệm từ những vật hy sinh trước kia, tám chín phần mười Tư Bạch Vi đọa yêu là do người khác hãm hại, không chỉ như thế, bởi vì sự xuất hiện của Tư Bạch Vi ở Tiên giới kia, khẳng định sau lưng còn che giấu một âm mưu lớn hơn nữa. Nhưng nàng cứ ở đây suy đoán cũng chẳng có ích gì, vẫn là phải tận mắt nhìn thấy đám người kia mới được... Thấy vẻ mặt Bạch Vi không tốt, Quân Vô Kỳ giơ tay lên sờ sờ đầu nàng, "Được, nhưng bây giờ không thể gấp gáp, yêu khí trên người nàng còn chưa hoàn toàn rút đi, từ xưa tiên yêu không thể hòa hợp, nàng cứ như vậy theo ta đến Tiên giới, ngay cả ta cũng không thể bảo đảm cho nàng được, chúng ta vẫn nên qua mấy ngày lại tính tiếp!" Nghe vậy, Bạch Vi cũng hiểu được, nàng cứ ngang nhiên xông đến như vậy cũng không phải cách hay, liền đồng ý gật gật đầu. Chuyện tiên yêu không hòa hợp nàng cũng hay nghe nói, trên thế giới này, gồm có ba loại chủng tộc tiên, yêu, người. Tộc người có thể thông qua tu luyện đắc đạo thành tiên, ví dụ như ba nam sinh trước kia vẫn thường lấy thức ăn ra dụ nàng kia, chính là người tu tiên, Quân Vô Kỳ cũng là tộc người, cũng là thông qua tu luyện mới có thể thượng tiên như bây giờ, đó cũng là lý do người núi Phượng Minh gọi y là sư thúc tổ. Mà yêu tộc tất nhiên cũng có thể thông qua tu luyện đắc đạo thành tiên, nhưng chúng nó phải chịu tôi luyện nhiều hơn, kiếp nạn lớn kiếp nạn nhỏ không ít, lôi phạt lúc độ kiếp cũng mạnh hơn người tu luyện rất nhiều, cho dù cuối cùng trải qua tất cả đau khổ, thành công thượng tiên, cũng cơ bản đều bị các tiên nhân khác ghét bỏ xa lánh, cho nên bình thường có rất ít yêu tộc tu tiên thành công. Trên cơ bản yêu tộc không có công pháp chuyên môn để tu luyện thành tiên, dù sao nếu yêu tu luyện đến cực hạn, cũng chưa chắc sẽ đánh thua tiên tộc, bằng không sao có thể cùng hai tộc tiên, nhân chia ba phần thiên hạ được! Nhưng tiên tộc cùng yêu tộc từ xưa đã có thù hận rất sâu, mấy vạn năm trước còn từng đại chiến, thương vong vô số, bây giờ mới dịu đi chút, nhưng va chạm to nhỏ vẫn không ngừng. Yêu tộc ngại tiên tộc cao cao tại thượng, dối trá ra vẻ đạo mạo, giả thanh cao. Tiên tộc ngại yêu tộc phóng túng dục vọng quá độ, không khác gì súc sinh. Dù sao chính là mâu thuẫn không ngừng, bây giờ cơ bản hai tộc đều ở trong trạng thái cả đời không qua lại với nhau, hơn nữa trên địa bàn nhà mình phát hiện tộc của đối phương, nhất định xuống tay không lưu tình, ai kêu ngươi xâm phạm đất nhà ta! Dưới loại tình huống này, Bạch Vi còn ám mùi yêu khí nặng nề trên người làm sao dám ngang nhiên xông đến Tiên giới chứ? Vậy chẳng là muốn đi tìm chết sao? Nàng biết Quân Vô Kỳ hẳn là có cách giúp nàng rút yêu khí trên người ra, trước kia y vẫn luôn giúp nàng làm vậy, đến lúc đó không còn yêu khí hương vị trên người nàng chẳng khác gì con người, hẳn là sẽ không có thần tiên nào có thể nhận ra! Vẫn là nên chờ thêm... Bạch Vi đi theo Quân Vô Kỳ chuẩn bị bay về núi Phượng Minh, đột nhiên y thấy y có chút buồn cười ngừng lại. Bạch Vi nhìn theo ánh mắt y, thế mà lại thấy ba tên ngốc trước kia thường trêu chọc mình đang đứng trước Thiên Hương lâu với vẻ mặt đỏ bừng đầy kích động. "Này, chúng ta đã nói rõ, phải vào cùng nhau mới được! Hai người nhất định không thể làm rùa đen rút đầu! Chúng ta nhất định phải tra cho ra tỳ nữ kia rốt cuộc có phải đến núi Phượng Minh chúng ta làm gian tế hay không! Biết chưa!" Thạch Đầu làm đầu lĩnh nắm chặt tay hai người kia, nói xong còn nhắm chặt mắt lại rồi mở bừng ra, liền khí thế hừng hừng muốn bước vào trong, lại không ngờ còn chưa kịp bước qua cửa đã bị người đè đầu lại. "Ai vậy hả? Dám..." Nói còn chưa xong, vẻ mặt tiểu Thạch Đầu lập tức trắng bệch, "Sư... Sư... Sư thúc tổ... Người... Người..." Chưa kịp hành động đã thất bại, bọn họ còn chưa kịp đi vào đã bị sư thúc tổ chặn đầu lại, xong rồi, lần này thì chết chắc rồi, là thanh lâu đó, bị sư thúc tổ bắt gặp bọn họ chuẩn bị chơi thanh lâu, khẳng định sẽ bị đuổi ra khỏi núi Phượng Minh, khẳng định! Bạch Vi nhìn bộ dáng ngây ngốc sững sờ của bọn họ căn bản là không nín được, lập tức bật cười. Quân Vô Kỳ bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng một cái, lại không thể khiến nàng ngừng cười, trái lại cười càng hăng say, chỉ đành bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn ba người Thạch Đầu. "Nguyên Khởi, Nguyên Võ, Nguyên Chính, được rồi, bên trong không có người ba ngươi muốn tìm, trở về đi, sau này đừng đến đỉnh Cô Vụ chặn đường hồ ly nhỏ nữa, biết chưa? Muốn hoa Ngọc Lưu Ly thì trực tiếp nói với sư phụ các ngươi là được, đừng nghĩ đến đường ngang ngõ tắt." Quân Vô Kỳ thu hồi tay, nắm eo Bạch Vi, gió nhẹ thổi lên, người cũng biến mất. Dọa ba nhóc con kia sợ tới mức chạy như điên về núi, mẹ ơi, bọn họ thấy sư thúc tổ sống sờ sờ luôn đó, còn bị y dạy dỗ, may mắn không kêu bọn họ dọn dẹp hành lý cút xuống núi, chỉ dặn bọn họ sau này đừng chặn đường hồ ly nhỏ nữa, bọn họ cam đoan sau này thấy đỉnh Cô Vụ liền đi đường vòng! Nhưng sau khi ba tên nhóc kia trở về, qua chừng mấy tháng, bởi vì tu vi thật sự đến bình cảnh, không còn cách nào chỉ có thể thử thăm dò sư phụ muốn dược thảo tu luyện, đối phương thế mà lại không nói hai lời ném cho bọn họ mấy bình đan dược tốt nhất, còn nói cái gì mà sư thúc tổ coi trọng bọn họ, nhất định phải tu luyện cho thật tốt, đừng khiến ông mất mặt bla bla, nói đến bọn họ đầu choáng mắt hoa, nhưng cũng hiểu được có lẽ bọn họ đụng phải vận may lớn rồi. Tất nhiên đó đều là những chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến. Nửa tháng sau, ngay khi Bạch Vi còn đang cố gắng rút yêu khí ra, một hồi lôi kiếp thiên phạt lại đang xảy ra ở bộ tộc lang yêu. Trong tiếng gào thét của con rồng sấm sét, trận kiếp phạt giằng co suốt ba ngày ba đêm rốt cuộc cũng dần dần trở lại bình thường. Mây sét dần dần tán đi, một nam tử mặc áo đen ngã từ trong không trung xuống, sau đó lập tức cúi đầu nhìn về lòng bàn tay của mình, chỉ thấy một hoa văn màu đen thần bí dần dần ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn. Hắn đã quá khinh thường rồi! Vốn có thể từ từ độ kiếp, lại bị tên nhị thế tổ ngồi ăn chờ chết kia phá hủy kế hoạch. Cứ cho rằng gã là một bao cỏ, không ngờ tới thời khắc mấu chốt lại che chở tộc đàn như vậy! Nếu không phải trước khi chết gã còn tự bạo gây ra động tĩnh lớn như vậy, đưa tới nhiều người tới bao vây tiễu trừ hắn, hắn cũng sẽ không phải vội vàng độ kiếp thành tiên, trái lại còn gieo xuống mầm họa ngầm tâm ma, cũng không biết sau này có để lại hệ quả gì không! Tư Thanh Ca, không ngờ đối phương lại trở thành tâm ma của hắn... Hắn vốn tu luyện một bộ công pháp tuyệt thế, tốc độ tu luyện đã cực kỳ nhanh chóng, tình thế bây giờ trái lại càng khiến trụ cột của hắn giảm xuống một nửa... Khúc Cửu Triều híp mắt, đứng lên, cũng không thèm nhìn tình trạng máu chảy thành sông phía sau, vươn tay, một ngọn lửa màu đỏ rực quỷ dị trong nháy mắt liền bốc lên. Từ nay về sau, trên thế gian này sẽ không còn bộ tộc lang yêu nữa. Dưới ánh lửa chiếu rọi, nhìn cánh cửa mở rộng cách đó không xa, Khúc Cửu Triều không chút lo sợ bước đến. Bạch Vi, đợi đã lâu...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]