Editor: Ngạn Tịnh.
"Lục Ngang anh chờ chút! Chờ em một chút! Em có lời muốn nói với anh..." Đuổi theo sau lưng Tiêu Tử Ngang không xa, Bạch Vi hô lên.
Nghe vậy, bước chân Tiêu Tử Ngang hơi dừng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, trầm giọng nói, "Em về trước đi, tìm nước không cần phải đi hai người, em trở về nghỉ ngơi một lát, chút nữa anh sẽ quay lại!" Nói xong, ngay lập đi về phía trước, giống như sợ bản thân vừa quay đầu lại sẽ nhịn không được mềm lòng vậy.
Thấy thế, Bạch Vi cắn cắn môi, từ chối câu thông là chuyện gì xảy ra? Đây là muốn lên trời sao?
Nghĩ như vậy, tròng mắt cô chuyển động, khóe miệng nhẹ cong, ngồi bệt xuống đất, đồng thời "Ai da" than đau một tiếng, nháy mắt nước mắt liền tụ đầy hốc mắt.
Mà Tiêu Tử Ngang đi ở đằng trước nghe dị động, sợ Bạch Vi xảy ra chuyện gì, lập tức quay đầu lại nhìn, lại không ngờ đối diện với một đôi mắt mở to mịt mờ sương mờ. Cô gái hơi mím môi, vẻ mặt lên án nhìn anh, trong nháy mắt anh quay đầu nhìn sang, nước mắt nơi khóe mắt liền tuột xuống, cực kỳ ủy khuất sẳng giọng, "Chân em, đau..."
"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?" Vẻ mặt Tiêu Tử Ngang đầy đau lòng chạy vội sang, lập tức giúp cô xem xét chân, "Thế nào? Còn có thể đi không? Anh xoa như vậy em có đau hay không? Nếu đau, vậy anh sẽ nhẹ một chút..."
Bạch Vi vẫn duy trì mở to đôi mắt mịt mờ sương kia, tội nghiệp nhìn anh, "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-vat-hy-sinh/1297796/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.