Editor: Ngạn Tịnh.
Nhan Tình thật sự sắp tức điên luôn rồi, từ nhỏ đến lớn cô ta nào có chịu khuất nhục như vậy bao giờ đâu? Có ngày nào mà cô ta chẳng một hô ngàn đáp, một tay che trời, chỉ có cô ta tra tấn người khác, nhục nhã người khác, từ lúc nào đến lượt Nhan Tình này chịu khinh mạn đến không nỡ nhìn như vậy chứ? Còn là bị một con nhóc mười tuổi muốn diện mạo không có diện mạo, muốn dáng người không có dáng người kia khinh miệt, kêu cô ta làm cách nào can tâm đây chứ?
Vẻ mặt người phụ nữ áo đỏ không phục, uy hiếp nhìn về phía Lục Thừa.
Cái này trái lại chọc Lục Thừa bật cười, chỉ thấy hắn chậm rì rì đi tới trước mặt mấy người kia, "Bằng không thì sao? Tiểu Ngang chính là em trai của tôi, tôi không giúp cậu ấy, chẳng lẽ giúp mấy người à?"
Sau đó Bạch Vi trơ mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lục Thừa cách Nhan Tình ngày càng gần, gần đến mức thậm chí cảm nhận được hô hấp của đối phương, bàn tay người đàn ông còn vươn lên vuốt nhẹ lọn tóc bên tai cô ta, khóe miệng nhẹ cong, bộ dáng nội tiết tố bùng nổ kia khiến Bạch Vi cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng tư thế mạnh mẽ xâm lược kia lại khiến Nhan Tình thượng ngàn người cũng có chút không chống đỡ được, hai má lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhiễm lên hai rạng mây đỏ.
"Anh... Lục... Lục Ngang.... Tôi có thể... Có thể nể mặt anh buông tha cho anh ta! Nhưng con nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-vat-hy-sinh/1297794/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.