Editor: Ngạn Tịnh.
Chỉ là đi xem một bệnh nhân, canh cả An dường như đã tuyệt vọng với cái thế giới vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự này rồi! Sao chỉ mới một hồi, chỉ một hồi không gặp mà thôi, bé út nhà anh đã có bạn trai rồi! Tuy rằng... Tuy rằng anh xác thực nổi lên tâm tư se duyên cho bé út cùng thằng bạn thân, nhưng không cũng không lại nhanh như vậy luôn á, lúc này mới bao lâu, hai người này sao dã nhìn nhau vừa ý rồi...
Xong rồi xong rồi, nhớ tới đứa yêu nghiệt cuồng em gái kia, An Bạch Lễ chỉ biết ngày tháng tiếp theo của mình tuyệt đối sẽ không dễ chịu, còn có ba của anh, cơ bản là cùng đức hạnh với An Bạch Hủy kia, nếu để bọn họ biết mình âm thầm đưa bé út vào "miệng hổ", anh tuyệt đối sẽ bị hai người kia lột một tầng da.
Lúc này, ánh mắt An Bạch Lễ nhìn về phía Ôn Nguyên Bạch có ai oán nói không nên lời, rất giống như bị Ôn Nguyên Bạch bỏ rơi vậy, nhìn đến mức cả người Ôn Nguyên Bạch bất giác run lên, nhưng nghĩ đến mình bắt cóc em gái nhà người kia [xem nhẹ sự thật là Bạch Vi mở miệng tỏ tình trước], anh lập rức đứng lên xác nhận sau này mình nhất định sẽ đối xử tốt với Bạch Vi.
Nghe anh nói như vậy, An Bạch Lễ cũng chỉ có thể thở dài, chấp nhận. Người khác không biết thằng bạn tốt này, sao anh có thể không biết chứ, miễn bàn giữ thân trong sạch đến cỡ nào, đám phú nhị đại ra nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-vat-hy-sinh/1297782/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.