Editor: Ngạn Tịnh.
Bạch Vi ở bên này quẫn bách thế nào tạm thời không đề cập tới, bên phía Triệu Thiên Hoa lại giống như tìm được ý nghĩa chân chính của cuộc đời, ở phố Hoành Môn nhìn đến phát hoảng.
Phố Hoàng Môn, thị trường giao dịch đổ thạch, mỗi ngày đều có rất nhiều nguyên thạch phỉ thúy từ Vân Nam đưa đến cung cấp cho đám dân cờ bạc sống mơ mơ màng màng. Tục ngữ có câu, phường đổ thạch có một đao mà nghèo, một đao mà giàu, một đao mặc vải bố, ý chính là phiêu lưu quá lớn, một đao hạ xuống, hoặc là táng gia bại sản, hoặc là vinh hoa phú quý, chỉ ở một đao kia, đổ chủ muốn chính là một cái kinh tâm động phách!
Bát mỳ vằn thắn kia còn chưa kịp xuống bụng, lúc này bụng Triệu Thiên Hoa đói đến kêu vang, nhưng trong lòng tràn đầy kích động cùng rung động làm cho hắn không cảm nhận được cơn đói.
Bây giờ vừa qua buổi trưa, người trong thị trường giao dịch dần dần nhiều lên, phần lớn đều ăn mặc cực kỳ có thể diện. Dù sao loại trò chơi này đánh bạc tầm thường cũng không thể so được, không có chút tiền không có chút quyền thì cũng không thể đến nơi này. Cũng có một vài người lôi thôi lếch thếch, nhưng ai biết có phải do người ta có sở thích thoải mái vậy hay không, dù sao cũng không thể xem thường bất kỳ ai được. Mà Triệu Thiên Hoa vừa mới bước chân ra xã hội, vẻ mặt non nớt lại cực kỳ hưng phấn ở trong đám người này đặc biệt lạc loài, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-vat-hy-sinh/1297770/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.