Cảnh báo: đội mũ bảo hiểm kỹ lưỡng trước khi vào truyện =)))
Editor: Ngạn Tịnh.
"... Em nói cho cô biết, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!"
Ý thức của Bạch Vi vừa mới trở về, chợt nghe một tiếng thét gào lớn tiếng như đá đè, sau đó là tiếng đóng cửa đầy chấn động, hẳn là đối phương đã cực kỳ dùng sức.
Mở mắt ra, Bạch Vi mới phát hiện bản thân đang ngồi trong một lớp học, cô nhẹ nhàng nhíu mày. Thế giới vườn trường của Chương Bạch Vi thật sự tạo cho cô một cảm giác không tốt về hoàn cảnh này, thật không biết, lần này sẽ gặp phải loại người kỳ dị gì.
"Em... Em... Triệu Thiên Hoa, có bản lĩnh em đừng có trở về, giờ cho dù chủ nhiệm lớp có cầu tình, tôi cũng sẽ đá em ra khỏi lớp học này, phản, phản, thật sự là phản rồi..." Một người phụ nữ ước chừng tầm bốn mươi tuổi, mang một bộ kính đen, đứng ở trên bục giảng giọng run run gào thét, nhìn bộ dáng dường như tức giận không nhẹ.
Chỉ thấy sau đó bà ném cục phấn trong tay lên bàn, bỏ lại một câu tự học, cũng rời đi, lớp học nhất thời ồn ào bắt đầu thảo luận.
"Bà cô Vương sợ là tức giận không nhẹ, bây giờ hẳn là đi tìm người cáo trạng rồi..."
Bà cô Vương hẳn là biệt danh của cô giáo vừa ra ngoài kia.
"Cũng nên tìm một người trị Triệu Thiên Hoa kia, nếu không còn không biết trời cao đất dày chừng nào đâu! Một con chim trĩ từ một góc chui ra còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-vat-hy-sinh/1297764/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.