Editor: Ngạn Tịnh. Lên lầu, vào phòng, nụ cười trên mặt Bạch Vi vẫn chưa hoàn toàn rút đi, đột nhiên liền cảm giác một đoàn gió sắc bén truyền đến từ cửaa sổ, lướt qua bên người nàng. Tya trái nàng kẹp lấy vật đánh úp kia, tay vừa mở ra, lại thấy chính là tinh thạch màu đen, phía trên có khắc chữ, là tín vật liên lạc bí mật của Thiên Qúy giáo. Gương mặt Bạch Vi nghiêm túc, đi đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy một cái liền lên đỉnh nhà, vừa đứng vững, một bóng dánh quỷ mị liền xuất hiện trước gót chân nàng, hai tay ôm quyền, quỳ một gối. "Thuộc hạ Thiên Si khấu kiến Thánh Nữ." Người tới vẫn cúi đầu, y phục màu đen phảng phất như muốn dung nhập vào đêm đen. "Chuyện gì?" Bạch Vi nhíu mày lạnh giọng nói. "Giáo chủ có dụ, thuốc tiên cùng kẻ trộm đã tìm được, hy vọng Thánh Nữ lập tức trở về." Giọng nói của người áo đen không có một chút gợn sóng, thái độ trái lại vẫn là kính cẩn. "Nơi đây ta còn có việc chưa giải quyết, hai ngày sau sẽ trở về." Trên mặt Bạch Vi cũng không có cái biểu tình gì, chật thật đáng tin mà nói. "Xin Thánh Nữ trở về ngay hôm naay." Người áo đen cong người càng lợi hại hơn, một bộ tư thế cung kính mời. Bạch Vi nhìn tóc vùng đỉnh đầu của hắn, nhướng mày, mỉm cười, đột nhiên giơ tay lên vung lên, phát ra một chưởng, chính giữa vai phải của nam nhân kia. Người nọ nhất thời bị Bạch Vi đánh trong miệng nuốt một ngụm máu tươi, ở trên nóc nhà lăn lộn vài vòng, thiếu chút nữa rơi xuống, vẫn may kịp tru lại, nhưng vẫn là bày ra tư thế cung kính mời. "Xin... Xin Thánh nữ về giáo ngay lập tức..." Giọng nói của nam nhân kia yếu đi rất nhiều, nhưng thaais độ vẫn cực kỳ kiên định. Bạch Vi nhìn hắn mỉm cười, "Đã biết, người đi trước ra thành đi, một nén nhang sau ta sẽ đến đó hội họp với ngươi." Thấy nam nhân kia vận khinh công nhảy lên xuống vài cái, người đã không thấy tăm hơi, Bạch Vi mới quay đầu dần dần thu hồi nụ cười. Thiên Si, lão đại trong tứ tướng yêu quái thủ hạ của Diệp Thiên Trngj, ước chừng ở bảy năm trước, Diệp Thiên Trọng đột nhiên không biết tìm bốn người này từ chỗ nào, ba nam một nữ, một lòng bồi dưỡng. Ở Thiên Qúy giáo trừ Diệp Thiên Trọng cùng Tiết Bạch Vi, bốn người này gần như hoành hàng không hề cố kỵ, có khi thậm chí ngay cả Tiết Bạch Vi cũng không đặt vào mắt. Mà trong đó trừ bỏ một nữ nhân Mị Nhi, ba người còn lại Thiên Si, Huyền Võng, Hoàng Lượng gần như đều có da thịt thân mật với Vân Tưởng Dung, ở đủ chỗ của Kinh Nguyệt các. Cho nên sau này đoạn thời gian Tiết Bạch Vi bị chôn nhốt kia, ba người này rất trìu mến với Vân Tưởng Dung, cũng không ít khi nhục nàng (TBV),dùng cực hình với Tiết Bạch Vi gần như một ngày ba bữa, sau khi đánh xong còn vải mật lên miệng vết thương. Ban đêm Tiết Bạch Vi bị trói tay trói chân nhất định sẽ nghênh đón một vài đám kiến bò đến cắn, cái loại tư vị này thật chính là sống không bằng chết. Tiết Bạch Vi từng vô số lần yêu cầu những người đó cho nàng một cái chết thống khoái, cũng không có một người để ý, chỉ nói là nàng nên nhận, ai bảo nàng tâm ngaon thủ lạt giết hại đứa bé trong bụng Vân Tưởng Dung. Mãi cho đến khi Tiết Bạch Vi bởi vì Vô Tâm Kiếm Quyết mà chết đi, mới bị những người đó ném vào động rắn, chết không toàn thây. Vừa nghĩ tới hình ảnh này, Bạch Vi liền cảm thấy những người đó chính chính là chết cũng không trả đủ, vừa rồi nàng chỉ là đánh Thiên Si một chưởng, dĩ hạ phạm thượng, hắn nên nhận. Nhưng là không biết vì cái gì Diệp Thiên Trọng lại cho phép thuộc hạ cùng nữ nhân của hắn lăn lộn với nhau, thật giống như thông phòng của hắn thôi vậy, Bạch Vi thật không thể lý giải được. Chân trời treo một vòng trăng tròn, Bạch Vi nhìn qua, đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến một tiếng vang rất nhỏ. Nàng cũng không quay đầu, người nọ sau khi hạ xuống đất cũng không nhúc nhích, thật lâu sau, Bạch Vi mới nói, "Ta phải đi..." "Ta nghe được." Người tới đi về phía trước, giọng nói quen thuộc không phải Tạ Dận thì còn là ai. "Ngươi không có gì nói với ta sao?" Bạch Vi quay đầu nhìn y, ánh trăng sau lưng thanh lương như nước, gió đêm thật lạnh, quần áo Bạch Vi phất phới theo gió, nhìn qua giống như trích tiên, nhất thời mê muội đôi mắt của Tạ Dận. "Ngày mai ta cũng sẽ trở về Y Tiên cốcc." Tạ Dận nói như vậy. Bạch Vi hé miệng cười, "Thuận buồm xui gió." Nói xong liền chuẩn bị rời đi, chuyện Kinh Nguyệt khá là quan trọng, hiện tại nàng còn chưa có cách nào một mình đối mặt với giang hồ toàn kẻ thù, cho nên nàng phải trở về. Tạ Dận thấy thế, vội vàng tiến lên, cầm lấy cổ tay nàng. Bạch Vi nghi hoặc nhìn về phía y. Chỉ thấy Tạ Dận lấy một bọc màu trắng từ trong ngực ra, nhẹ nhàng mở ra từng lớp. Bạch Vi kinh ngạc phát hiện bên trong thế nhưng đang nằm một cây trâm ngọc, đúng là cây trâm ban ngày nàng xem qua kia. Dưới ánh trăm, trâm ngọc càng nhu thuận, tơ máu bên trong cũng càng thêm tiên diễm, trái lại hiện ra một loại xinh đẹp kỳ dị. "Tặng ngươi." Tạ Dận cũng không đợi Bạch Vi nói cái gì liền cắm cây trâm ngọc kia lên tóc Bạch Vi, quyết định thật nhanh, làm như cũng không muốn cho đối phương từ chối vậy. Bạch Vi sửng sốt, mặt dần dần lộ ra một vùng ửng đỏ, "Cảm ơn." "Thuận buồm xuôi gió." Tạ Dận thấy Bạch Vi cũng không có mở miệng từ chối, trái tim nhấc cao rốt cuộc thả lỏng xuống, đặt mu bàn tay có chút run run ra đằng sau, dùng sức nắm chặt, nhìn cây trâm ngọc cắm ở trong tóc Bạch Vi, đáy lòng trào lên một cỗ vui mừng khôn kể. "Ừm." Bạch Vi cười gật đầu, sau đó thả người vài cái liền rời khỏi khách sạn, không thấy bóng dánh, để lại một mình Tạ Dận đứng trên nóc nhà buồn bã mất mát. Hôm nay ly biệt là vì ngay sau gặp lại thật tốt, Bạch Vi tự nhủ như vậy, sờ sờ cây ngọc trâm trên tóc, trong lòng giống như muốn hét lên. Sau khi hội hợp với Thiên Si, hai người chạy liên tục nửa tháng mới rốt cuộc về đến tổng bộ Thiên Qúy giáo. Nửa tháng này Thiên Si bưởi vì trước đó bị Bạch Vi đả thương chưa kịp trị liệu đúng lúc, nội thương càng nghiêm trọng, gần như là vừa chạy vừa hộc máu. Bạch Vi không hề để ý chút nào, có thể theo kịp vậy cùng đi, nếu không theo kịp Bạch Vi cũng liền vứt bỏ hắn, dù sao nàng cũng sẽ không vì hắn mà dừng bước chânn. Đến tổng bộ, Bạch Vi nhìn thấy đầu tiên chính là một cánh cửa lớn uy nghiêm lại nặng trịch, đi tới, Bạch Vi liền thấy cánh cửa lớn kia dần dần mở ra, sau đó xuất hiện trước mặt nàng chính là một con đường được trải thảm đen, hai bên là hai hàng khí cụ Thanh Đồng tạo hình tiên hạc, trên đầu mỗi con tiên hạc đều là những đốm lửa mờ nhạt lay động, không hiện ra một chút ấm áp, khiến cho toàn bộ đại điện càng thêm âm trầm, nặng nề. Sau dãy hạc tiên chính là hai hàng người đứng thật chỉnh tề, thấy cửa lớn mở ra, liền nhất tề quỳ xuống, cùng hô lên, "Hoan nghênh Thánh Nữ về giáo!" Bạch Vi không nhìn bọn họ, lập tức đi vào, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Thiên Trọng ngồi ở địa vị cao thượng kia. Đáng tiếc khoảng cách quá xa, nàng căn bản không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt Diệp Thiên Trọng. Lúc đi đến một nửa, Diệp Thiên Trọng thậm chí còn tự mình đi xuống nghênh đón Bạch Vi, nhẹ giọng nói bên tai nàng, "Hoan nghênh trở về, Thánh Nữ của ta." Giọng nói lưu luyến triền miên, khiến Bạch Vi nổi da gà toàn thân, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu tình lạnh nhạt trầm tĩnh như thường, mỉm cười với hắn, sau đó cầm tay hắn cùng đi đến địa vị cao kia. Nhìn qua hai người giống như một đôi bích nhân được trời đất tạo nên, căn bản không biết đối phương trong lòng rốt cuộc là đang đánh cáii chủ ý gì. Bạch Vi ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên Trọng, sau khi vượt qua một hồi coi như quân vương lâm triều, liền cùng Diệp Thiên Trọng rời khỏi đại điện. Mới vừa đến chỗ không người, Bạch Vi liền lấy ra kiếm chặt Diệp Thiên Trọng ra chiêu ý đồ đánh len, hai người lập tức bắt đầu đánh nhau bên trong viện Thiên Qúy giáo. Cát bay đá vỡ, động tác nhanh đến nỗi đám thị nữ đứng xa xa căn bản không thấy rõ, bốn tướng yêu quái kia cũng luôn chú ý đến động tĩnh giữa Bạch Vi và Diệp Thiên Trọng. Thiên Si ho mạnh một cái, trực tiếp ho ra máu. Ba người khác nhất thời bị hắn dẫn đi tầm mắt, Mị Nhi lại xung động mắng to một câu, "Cái tiện nhân kia, đại ca, ta giúp người lấy lại công đạo!" "Câm miệng!" Thiên Si lau khô vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt cẩn thận liếc nhìn bốn phía, "Nhị, muội, ngươi không biết họa từ miệng mà ra sao? Mặc kệ nói thế nào, Tiết Bạch Vi đều là Thánh Nữ của chúng ta, đừng nói hôm nay nàng đả thương ta, cho dù hôm nay nàng muốn tánh mạng của ta, ngươi cũng không thể có một chút oán giận." "Hừ, cái gì mà Thánh Nữ, hiện tại Giáo chủ không hài lỏng nàng ta, tùy thời đều có thể muốn tánh mạng của nàng ta." Trong mắt Mị Nhi xẹt qua một chút ghen tỵ, nàng chính là quý mến Diệp Thiên Trọng, ghen ghét Tiết Bạch Vi, nhìn nàng ta thế nào cũng không vừa mắt được, ước gì ngày nào đó hai người kia luận bàn, Diệp Thiên Trọng thất thủ một cái liền đánh chết Tiết Bạch Vi kia. Ở trong mắt nàng nhìn thấy, chỉ có nàng mới có thể xứng đôi với người tài giỏi lại soái như Diệp Thiên Trọng. Hơn nữa nàng còn không sẽ hạn chế hắn, chỉ cần có thể thành một phần của hắn, nàng cũng đã cảm thấy mỹ mãn. Nào giống như Tiết Bạch Vi, hoàn toàn chính là một đố phụ, chiếm Diệp Thiên Trọng làm của riêng, thật sự quá phận. Thiên Si nghe nhị muội nhà mình nói vậy, không nói hai lời tặng cho một cái tát, "Ngươi muốn chết cũng đừng kéo chúng ta theo, cút, thứ mất mặt xấu hổ." Mị Nhi không thể tin che mặt, nhìn vẻ không đồng ý trên mặt ba người kia, "Ngươi... Ngươi dám đánh ta? Ta và ngươi hợp lại..." Nói còn chưa xong, Thiên Si xua tay với Huyền Võng và Hoàng Lượng. Hai người kia quyết định thật nhanh, đánh hôn mê Mị Nhi, tha nàng đi. Thiên Si khinh thường liếc mắt nhìn người nọ một cái, kẻ ngu ngốc. Mà bên kia trận đấu giữa Bạch Vi và Diệp Thiên Trọng cũng kết thúc, một kích đi qua, hai người tách ra đứng vững, thế lực ngang nhau. Bạch Vi nhướng mày, trong khoảng thời gian này nàng cuối cùng cũng dần dần khôi phục công lực trước kia của Tiết Bạch Vi, nội lực sinh ra từ Vô Tâm Kiếm Quyết ở trong cơ thể nàng tiêu tán gần như hết sạch, tính mạng đã không có trở ngại. Phải biết rằng nàng một khi trở về Kinh Nguyệt, qua không bao lâu, Vân Tưởng Dung cũng sẽ đến đây, đến lúc đó Diệp Thiên Trọng có được sự đảm bảo, rất có khả năng sẽ xuống tay với nàng, cho nên nàng phải nhanh chóng tăng thể lực cùng thực lực của mình lên. "Thánh Nữ so với lần trước, tiến bộ không nhỏ, quả thật là sĩ cách ba ngày gặp lại phải nhìn với cặp mắt khác xưa." Diệp Thiên Trọng thu kiếm, mỉm cười nói. Bạch Vi cũng thu kiếm, "Vậy sao? Nhưng thật ra Giáo chủ vẫn là không hề có tiến bộ so với lần trước, thật khiến cho Bạch Vi có chút kinh ngạc." Nói xong, Bạch Vi xoay người liền rời khỏi. Sau khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất, Diệp Thiên Trọng thu hồi tươi cười, đột nhiên một chưởng đánh nát núi giả bên phải, trong mắt gió lớn quay cuồng, Tiết Bạch Vi! Ở Kinh Nguyệt qua ước chừng nửa tháng, trong nửa tháng này, Bạch Vi vẫn luôn chăm chỉ luyện công, nhưng chỉ có nàng biết thế lực hiện tại của nàng đã có thể chống lại Diệp Thiên Trọng. Dù sao loại người cao ngạo tự phụ nữ Diệp Thiên Trọng, hắn chỉ biết dùng vũ lực tuyệt đối để người khác thuần phục, căn bản không để bất kỳ ai vào mắt. Người thường ngày tròng lòng oán hận hắn chỉ nhiều không ít, Bạch Vi chỉ làm cho thủ hạ mượn một ít sức người đến, còn những người đang núp dưới nước hay núp sau núi kia, nàng tất nhiên có cách làm cho bọn họ phản Diệp Thiên Trọng. Mà vào một ngày khi Bạch Vi vừa tu luyện xong chuẩn bị ăn cơm, chợt nghe tỳ nữ đến thông báo, nói là giáo chủ từ bên ngoài mang về một nữ nhân hôn mê, bộ dáng dường như rất nặng, kêu nàng nhanh chóng đi qua xem. Bạch Vi chậm rãi ăn xong bữa, dùng khăn nhẹ nhàng xoa xoa miệng, lúc này mới bắt đầu đứng dậy đi. Không cần đoán, chắc chắn là Vân Tưởng Dung, chính nàng ta ở nơi này đánh tốt cờ hiệu vì Tiết Bạch Vi, thành công hại chết nàng, thật sự là buồn cười!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]