Editor: Pn Pn/ Phuong_Virgo
Sờ đến trước ngực trống không, Nguyễn Thanh Thanh suýt chút nữa ngất xỉu, hai tay run run sờ khắp người, cô nghĩ cô không cẩn thận để ngọc bội ở chỗ khác, chỉ cần tìm kĩ là sẽ thấy. Nhưng cô đã kiểm tra hết quần áo, ngay cả sợi dây đỏ dùng để treo ngọc cũng không thấy, càng đừng nói đến ngọc bội. Cô ngã phịch xuống đất, toàn thân run rẩy, muốn mở miệng nói chuyện lại chỉ phát ra thanh âm ú ớ, cơ thể không còn một chút sức lực.
"Thanh Thanh, Thanh Thanh, làm sao vậy?" Thấy Nguyễn Thanh Thanh ngồi bệt xuống đất, Viên Sĩ Thịnh đang bê chậu hoa chạy tới, tò mò hỏi.
Nhìn thấy tên ngốc, Nguyễn Thanh Thanh giống như tìm thấy phao cứu mạng, giật mạnh tay áo hắn, vội hỏi: "Có phải do anh hay không? Buổi sáng tôi còn thấy anh chơi với ngọc bội, hiện tại không thấy đâu, có phải anh giấu đi rồi hay không? Mau trả lại cho tôi, đừng đùa nữa, đại bảo, trả lại cho tôi được không, không có ngọc bội tôi thật sự không sống được, anh mau trả lại cho tôi!"
Viên Sĩ Thịnh gãi đầu, hắn thật không hiểu Nguyễn Thanh Thanh đang nói cái gì, há hốc mồm nhìn cô, dường như giây tiếp theo nước miếng sẽ chảy ra, bộ dạng ngốc đến không tả nổi.
Nhìn bộ dáng của hắn, Nguyễn Thanh Thanh tức giận đẩy hắn một cái, hại Viên Sĩ Thịnh nhất thời trọng tâm không vững, chậu hoa trong tay rơi bộp xuống đất, hắn ngã xuống ngây ngẩn cả người.
"Anh đừng có giả ngốc nữa, mau trả lại cho tôi, nhanh lên!" Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-vat-hy-sinh/1297698/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.