Nghe thấy thầy Liêm Ca nói vậy, Lam Thiên và Lai Tử ngơ ngác nhìn nhau. Vì ngoài chuyện thị phi kia ra họ vốn chả làm gì thêm nữa.
Lam Thiên thắc mắc hỏi thầy:
- Thưa thầy, nếu bọn em không phạm sai lỗi lầm gì trong việc vừa rồi, thì việc thầy cho mời bọn em lên đây còn liên quan đến việc nào khác sao?
Lai Tử cũng buông lời hỏi:
- Đúng đó thầy. Bọn em ngoài chuyện vừa rồi ra thì chả còn chuyện thị phi nào khác cả.
Thầy Liêm Ca ngơ ngác vì không biết hai bọn nhóc này đang suy diễn cái gì. Thầy xoa xoa vầng thái dương một cách bất lực rồi nói:
- Thực ra ta cũng không muốn mời hai em lên đây.
Lai Tử miệng nhanh hơn não bất giác hỏi:
- Vậy thầy mời tụi em lên đây làm gì?
Lam Thiên ngại ngùng kéo tay áo của của Lai Tử lại rồi thì thầm với cậu:
- Bị ngốc hả? Chẳng phải thầy đã nói là có chuyện khác muốn nói sao? Để thầy nói đi đã, hấp tấp chi cho mệt người.
Nghe Lam Thiên nói vậy cậu cũng bắt đầu bình tĩnh lại, im lặng lắng nghe thầy.
Lam Thiên cố gắng hoá giải bầu không khí ngượng ngùng:
- Thầy nói đi ạ!
Thầy Liêm Ca ho một tiếng rồi bắt đầu đi vào vấn đề chính:
- Thực ra cuối tuần này, thầy cô cần đi vào rừng săn ma thú, cũng như tạo ra một kết giới cho khu rừng đó. Tiếc thay, vào ngày đó có 3 thầy cô có việc bận nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-dia-nguc/2877148/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.