Mẹ Hoà Diễm và Cẩm Thu tươi cười bước đến hai đứa con của mình. Lam Thiên thì được mẹ ôn vào lòng. Còn Lai Tử thì ''may mắn'' nhận được vỗ một cái thân thương vào lưng, làm cậu không kìm được ''hạnh phúc'' mà cười một cách gượng gạo.
Lam Vân cũng bắt đầu tươi cười chạy đến bên người chị gái của mìng mà ôm ấp:
- Chị ơi! Em nghe nói sẽ có 3 ngày cuộc thi! Cho nên gia đình mình ở đây tận 3 ngày và có phòng đặt từ trước nè.
Cô nghe vậy cũng chỉ cười xoà cho qua chuyện, bởi bản thân cô lúc này khá mệt mỏi. Cũng đúng thôi, từ hi vọng này đến hi vọng khác đều bị dập tắt chỉ trong cái chớp mắt nhẹ nhàng. Thử hỏi có ai không mệt mỏi cơ chứ.
Nhưng dù vậy cũng đâu thể nét buồn rầu xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhỏ xinh xinh của em gái mình. Nên cô đành lòng nở một nụ cười dịu đang và ân cần xoa xoa cái đầu nhỏ của em gái mình. Cô hạ thấp giọng với âm điệu mềm mại:
- Chị biết rồi! Ngoan nào! Ở trường có khá nhiều người nên em nhớ cẩn thận nha.
Lam Vân dụi dụi đầu mình vào bàn tay ấm áp của chị, cất lên tiếng nói ngọt ngào:
- Vâng ạ! Hẹn gặp lại chị vào ngày mai.
Mẹ Hoà Diễm cũng nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa con của mình. Bà quay sang nói với cô con gái lớn của mình:
- Hẹn con vào ngày mai nha.
Lam Thiên mỉm cười gật đầu:
- Vâng!
Bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-dia-nguc/2877038/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.