Sau khi Alan đã hầm hầm đe dọa thì hành động chọc phá người khác của ai đó đã ngừng lại, Tyler cười một cách miễn cưỡng gấp cho anh một miếng thịt:
- Haha đại ca ăn nhiều vào, Sở Băng cô cũng ăn nhanh đi nha.
Rồi ai đó chột dạ nói xong lại cúi xuống ăn như chưa hề có gì xảy ra vậy. Nó lại phối hợp rất ăn ý nha, nó cũng quay qua Alan, làm đúng những gì hắn vừa thực hiện. Còn nói:
- Haha đại ca ăn nhiều vào, Tyler anh cũng ăn nhanh đi nha.
Giọng nói hết sức không âm điệu thật khiến cho Alan muốn cười cũng chẳng được mà, anh lắc đầu lườm hai người rồi quay qua hắn:
- Cậu ăn rồi thì biến khỏi nhà tôi ngay.
Lời của anh vừa dứt thì hắn cũng vừa phun ra hết những gì đang ăn, ho sặc sụa rồi khó nhọc lên tiếng:
- Đại... ca à, anh biết tôi không có nhà, không người thân mà. Sao anh nở bỏ mặc người như tôi vậy?
Nó thì tức cười lắm, thấy hắn ho như vậy nên chạy lại vuốt lưng rồi lấy nước cho hắn nữa chứ.
Alan nghe xong, khoanh tay đáp:
- Tôi có biết điều đó sao?
- Thì bây giờ biết rồi nè.
Người họ Lý nào đó hết sức trả treo, cố gắng bảo vệ lời nói của mình. Anh bị hắn làm tức chết mà nhưng phải đem tên này tránh khỏi Băng Băng, ai kia lên tiếng:
- Tôi mặc kệ, cậu mau biến đi!
Hắn vờn khóc lóc thảm thiết cầu xin:
- Huhu đại ca, anh phải cứu giúp tôi chứ! Nếu tôi biến đi thì nữ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-anh-la-yeu-em/19675/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.