__ Nếu mặt trời mọc trên rặng núi, liệu có nhìn thoáng được một góc sắc trời?
***
Tiếng gió tựa như ngừng trong giây lát, tiếng ve kêu không biết khi nào đã ngừng.
Lời Tiêu Lâm Xuân thốt ra làm gián đoạn sự yên tĩnh của đêm tối.
Đôi mắt Thương Chiết Sương thoáng bất lực, kéo Tiêu Lâm Xuân lắc mình nhảy lên đỉnh của pl. Ánh trăng như nước rọi vào mi mắt thật dài của nàng, như kết một tầng sương.
Nàng có thể nghe thấy nhịp tim liên hồi loạn xạ trong lồng ngực.
Cảm giác này đã lâu chưa xuất hiện trên người nàng.
Vừa rồi có một ánh mắt, xuyên qua giấy dán cửa sổ mờ mịt đến thẳng nơi nàng đang đứng.
Thậm chí có thể cùng đối mắt với nàng thông qua một đạo giấy dán cửa!
Ánh mắt đó rất lạnh, không đạm bạc lẫn vô vọng như Tư Kính, tựa thanh kiếm sắc bén không chứa sát khí, chỉ có vẻ trêu ngươi.
Thương Chiết Sương nhắm mắt, vuốt ngực xua tan cảm xúc trong lòng đi, một lát sau nói với Tiêu Lâm Xuân còn đang líu lo không ngừng: "Lúc này e rằng ta thật sự phải tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, cùng đưa cô về thân quỷ."
"Còn không phải vì tiểu tình lang của cô." Tiêu Lâm Xuân tức giận lườm nàng một cái, biết rõ cái câu "tận tình khuyên bảo" cũng đã bị nàng ném ra sau tai.
"Cô không thể ngừng cái tưởng tượng vô biên của mình được à?"
"Chẳng lẽ cô quyết định sau khi tìm được thuốc cho tiểu tình lang sẽ ân đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502727/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.