Thương Chiết Sương đứng lặng trước tấm bình phong nhìn một chốc, rồi vòng qua đến phía chiếc giường phía trước.
Hai mắt Tư Kính nhắm nghiền nằm đó tựa như bị yểm bùa, lông mày ôn nhuận lúc trước có hơi nhíu lại, toàn thân lộ ra vẻ tái nhợt bệnh hoạn vấn thân.
Thương Chiết Sương chưa từng thấy dáng vẻ của Tư Kính như thế bao giờ.
Hắn luôn ung dung, có gặp nguy hiểm cũng không sợ, không quan tâm thiệt hơn.
Dù chuyện trong mắt người khác có đáng sợ đến thế nào, tựa hồ hắn chỉ cười một tiếng liền hóa giải tất cả. Mà một người có tiên cốt kia, lúc này đã vứt bỏ sự gan dạ bẩm sinh trên nhân thế, khiến nàng nhất thời dâng lên cảm giác không tin đây là thật.
Đây là lần đầu tiên nàng có thể ở gần mà đánh giá Tư Kính như thế.
Người trước mắt có xương lông mày khá cao, mũi thẳng tắp nhưng khuôn mặt đó không có sự sắc bén, đường cong nhu hòa tựa ánh trăng sáng, mênh mông ôn nhu.
Bỗng nàng có chút thất thần, không để ý đến Tư Kính trên giường, ngón tay có chút giật giật.
Kỳ thật thương thế của Tư Kính không nặng đến mức như Thích bá nói. Loại thương thế này chỉ cần dưỡng mấy ngày là khỏi, nhưng chẳng qua là đường rất xa khiến hắn ngủ sâu, mới không phát hiện trong phòng có người khác tồn tại.
Có lẽ ngủ đã lâu, lúc mở mắt hắn chỉ chớp mắt nhìn đôi mắt tan rã của Thương Chiết Sương.
Hắn cong môi không tự chủ, nhìn nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502680/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.