Không thể không nói, Liễu gia dù bố trí tinh tế hồ nước xung quanh nhưng phần còn trống vẫn còn chiếm khá nhiều.
Liễu Đang từ nhỏ đã sống ở đây, hết thảy đều quen thuộc.
Nàng dẫn Thương Chiết Sương cùng Tư Kính vòng qua mấy chục hành lang, đưa họ đến một nơi gọi là Quỳnh Hoa Uyển.
Quỳnh Hoa uyển ở phía nam Liễu Phủ, bên cạnh có một hồ sen, lúc này đã cuối thu nên chỉ có vài tán lá sen tròn trịa cô độc lơ lửng trên mặt nước.
Sau khi đưa họ đến Quỳnh Hoa uyển, Liễu Đang hạ mắt nói: "Kinh tế mấy năm nay của gia phụ đình trệ, người làm trong phủ cũng giải tán không ít, nếu có nơi nào khoản đãi không chu toàn, mong hai vị thứ lỗi."
"Liễu cô nương nhọc lòng rồi, bọn ta không phải kẻ siểm nịnh, tất nhiên không để ý những điều này."
"Đa tạ hai vị hiểu cho."
Ánh mắt Liễu Đang hơi mờ ảo, tựa như một cơn mưa phùn đầu xuân.
Nàng xoay người sang nơi khác, nhẹ giọng: "Uyển Doanh cùng Lăng Đình hẳn đã tới, ta không thể để bọn họ chờ lâu."
Liễu Đang lầm bầm đi ra ngoài, thân ảnh màu tím nhạt rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Tư Kính cùng Thương Chiết Sương.
Thương Chiết Sương vẫn chưa hiểu được lời nói của Liễu Đang, nàng đi về phía trước đẩy cánh cửa chính phòng ở Quỳnh Hoa uyển ra.
Quỳnh Hoa uyển nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, một gian phòng mà nơi nghỉ ngơi chỉ có một cái giường gỗ lớn, còn phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502649/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.