Vừa tỉnh dậy, Lạc Hành Vân đã thấy Chư Nhân Lương đang bày một ít tiểu long bao (*) lên mặt tủ đầu giường. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Lạc hoảng đến nhảy dựng lên, sống lưng thẳng tắp: “Xin lỗi thầy Chư, em ngủ quên!”
(*) Tiểu long bao: là một loại bánh hấp của Trung Quốc có nguồn gốc từ tỉnh Giang Tô, đặc biệt gắn liền với Vô Tích và Thượng Hải.
Đảo mắt nhìn xuống cái khăn lụa quấn trên tay mình, cậu lại càng bối rối: “A, cái này không phải do em lấy trộm đâu! Em cũng không biết sao nó lại ở trên tay mình nữa!”
Chư Nhân Lương: “…”
Tuy làm giáo viên Tổng phụ trách có rất nhiều niềm vui, nhưng những lúc chứng kiến loại phản xạ có điều kiện này, hắn cũng rất đau lòng cho đám học sinh của mình, khát vọng sống của chúng thật mạnh mẽ.
Thấy Chư Nhân Lương không phun châu nhả ngọc cũng chẳng véo tai mình, Lạc Hành Vân lại nhớ đến một loạt sự việc xảy ra vào hôm qua: hành quân – phát tình – bị Bùi Diễn đè chặt trong ngõ nhỏ…
Cậu vươn tay sờ gáy mình, nơi đó có một miếng gạc trắng, ấn vào sẽ thấy hơi đau.
Chư Nhân Lương hỏi thẳng: “Có phải trò và Bùi Diễn đang hẹn hò không?”
“Không ạ!” Lạc Hành Vân chối ngay theo bản năng, cổ gân lên nhưng trong lòng lại vô cùng trống rỗng.
Nghĩ lại thì bọn họ quả thật không hẹn hò! Bọn họ chỉ ký một cái hợp đồng trong thời kỳ nhạy cảm thôi, căn bản không giống tình nhân sáng nhớ chiều thương.
“Tuyệt đối không phải!” Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-phai-pheromone-cua-em/471338/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.