Lạc Hành Vân và Bùi Diễn lần lượt ra khỏi phòng thông tin, hòa vào biển người đang đi xuống dưới. Thậm chí ngay cả nhóm tự kỷ cũng không phát hiện ra bên cạnh họ có thêm một người.
Thích Vũ và Trương Lượng đang buôn về vụ xôn xao ở phòng ngủ tối qua, không hề chú ý tới việc Lạc Hành Vân đã quay về nhóm. Lạc Hành Vân đi theo bọn họ một lúc, mãi vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của mình, không nhịn được chọc vai hai người, bình tĩnh sai cổ họng của mình diễu võ giương oai: “Cha già của chúng mày đã về rồi đây!”
Trương Lượng lạnh lùng: “Xin chào bạn học.”
Thích Vũ lạnh lùng: “Úi cha, ai đẹp trai quá này.”
Tim Lạc Hành Vân đau thắt: “Đám con bất hiếu! Ngay cả cha đẻ mà chúng mày cũng không nhận ra! Nuôi chúng mày có ích gì hả?!”
Thích Vũ cảm thấy giọng nói này quen quen, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lúc, còn xoay bả vai cậu để kiểm tra nốt ruồi sau tai: “A a a a a! Trời ơi, mày đúng là ba Lạc của tao rồi! Sao có thể chứ! Chẳng lẽ mày biến mất cả đêm để bay sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ sao?!”
Trương Lượng cũng tiến lại gần quan sát: “Mày đâu có giống Lạc thần.”
Lạc Hành Vân hất đầu khoe vẻ bảnh bao: “Đẹp trai vậy cơ à? Đẹp trai đến mức không nhận ra tao sao?”
Thích Vũ kích động gần chết: “Lạc thần tuấn tú! Sau này mày chính là người đảm nhận vai trò visual (*) trong nhóm chúng ta!”
(*) Visual: bộ mặt, đảm nhận vẻ đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-phai-pheromone-cua-em/471331/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.