Chương trước
Chương sau
Lạc Hành Vân và Bùi Diễn lần lượt ra khỏi phòng thông tin, hòa vào biển người đang đi xuống dưới. Thậm chí ngay cả nhóm tự kỷ cũng không phát hiện ra bên cạnh họ có thêm một người.
Thích Vũ và Trương Lượng đang buôn về vụ xôn xao ở phòng ngủ tối qua, không hề chú ý tới việc Lạc Hành Vân đã quay về nhóm. Lạc Hành Vân đi theo bọn họ một lúc, mãi vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của mình, không nhịn được chọc vai hai người, bình tĩnh sai cổ họng của mình diễu võ giương oai: “Cha già của chúng mày đã về rồi đây!”
Trương Lượng lạnh lùng: “Xin chào bạn học.”
Thích Vũ lạnh lùng: “Úi cha, ai đẹp trai quá này.”
Tim Lạc Hành Vân đau thắt: “Đám con bất hiếu! Ngay cả cha đẻ mà chúng mày cũng không nhận ra! Nuôi chúng mày có ích gì hả?!”
Thích Vũ cảm thấy giọng nói này quen quen, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lúc, còn xoay bả vai cậu để kiểm tra nốt ruồi sau tai: “A a a a a! Trời ơi, mày đúng là ba Lạc của tao rồi! Sao có thể chứ! Chẳng lẽ mày biến mất cả đêm để bay sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ sao?!”
Trương Lượng cũng tiến lại gần quan sát: “Mày đâu có giống Lạc thần.”
Lạc Hành Vân hất đầu khoe vẻ bảnh bao: “Đẹp trai vậy cơ à? Đẹp trai đến mức không nhận ra tao sao?”
Thích Vũ kích động gần chết: “Lạc thần tuấn tú! Sau này mày chính là người đảm nhận vai trò visual (*) trong nhóm chúng ta!”
(*) Visual: bộ mặt, đảm nhận vẻ đẹp của nhóm.
Người tiền nhiệm đảm nhận vai trò visual của nhóm, Hoắc Tư Minh, nghe thấy tiếng xung đột từ xa bèn tách khỏi nhóm mình, sóng vai đi cùng mấy người bọn họ: “Hình như tao nghe thấy bọn mày nói sau lưng là tao không đủ đẹp trai hả?”
Nói rồi hắn quay sang nhìn Lạc Hành Vân: “Trời má, anh đẹp trai nào đây?”
Thích Vũ nhắc nhở Hoắc Tư Minh: “Giờ có một câu hợp thời điểm lắm đấy, hãy nói “Tại hạ nhận thua”.”
Tiểu Hoắc kiêu ngạo ương bướng: “Hừ! Vẫn kém xa tao!”
Bọn họ cãi nhau ầm ĩ, thu hút sự chú ý của cả lớp. Các bạn nam còn bình thường, các bạn nữ thì rất ngạc nhiên khi thấy Lạc Hành Vân, bọn họ chỉ trỏ cậu, thì thầm to nhỏ. Cậu vừa ngước lên, các cô liền né tránh ánh mắt cậu, lại ghé sát vào nhau cười nói bàn luận.
Một người chị em thân thiết lôi kéo Lâm Chi Chi, gọi cô quay lại. Lâm Chi Chi quay đầu, lập tức hô lớn: “Tôi hít được tin shock rồi!”, sau đó vội vàng lấy giấy bút ra, bắt đầu sáng tác ngẫu hứng ngay tại chỗ.
Thẩm Thư Ý đẩy gọng kính màu vàng, nhìn về cuối hàng, bắt gặp sự tự đắc thoáng qua trên gương mặt thản nhiên của anh Bùi… Chó má thật, sao hắn có thể phát hiện ra gương mặt thật bên dưới lớp tóc mái như rèm cửa đáng sợ của lão Lạc vậy?!
Quan sát biểu hiện của những người xung quanh, rốt cuộc nhóm tự kỷ cũng nhận ra đây không phải người xa lạ nào đó.
Nhưng Thích Vũ vẫn không thể tin được, tiếp tục động tay động chân với Lạc thần, nhéo da mặt cậu.
Lạc Hành Vân cảm thán: “Nếu chúng mày cứ như vậy, tao sẽ thật sự tưởng rằng mình vừa đi phẫu thuật thẩm mỹ chứ không phải cắt mỗi cái tóc đâu đấy.”
Hoắc Tư Minh nhìn thêm vài lần: “Kiểu tóc này của mày đỉnh lắm, chỉ số nhan sắc tăng vọt.”
Lạc Hành Vân: “Ông đây đẻ ra đã đẹp trai rồi.”
Hoắc Tư Minh: “Cút.”
Sau khi xác nhận gương mặt này của Lạc Hành vân hoàn toàn tự nhiên chưa qua chỉnh sửa, trong lòng Thích Vũ dâng lên cảm giác tự hào vì chăm nuôi thành công: “Lạc thần, tao cảm thấy gần đây chỉ số nhan sắc của mày đột phá. Hôm qua cởi quần áo ra cũng rất tuyệt vời, không chỉ mặt, cả body đều chói lòa. Hay đây chính là sự lột xác năm mười tám tuổi trong truyền thuyết của con trai sao?”
“Cởi quần áo?” Hoắc Tư Minh – ông già xem di động trên tàu điện.jpg (*),cảm thấy có chút may mắn khi không phải ở chung với đám người này.
(*) Ông già xem di động trên tàu điện.jpg
Lạc Hành Vân cảm thấy tuy bây giờ mình không hẳn là chồng con đuề huề, nhưng lại có đứa con riêng thơ dại thích khóc nhè là lớp trưởng, không thể tùy tiện dính vào tranh chấp tình ái như này nữa, dù là bàn chuyện tắm rửa với một đám Beta cũng không được: “Đừng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm thế chứ.”
Loading...
Trương Lượng rục rịch, lòng nóng như lửa đốt: “Lạc thần, mày cắt tóc ở đâu đấy? Chỗ Thích Vũ bảo à?”
Ánh sáng của khát khao trở nên đẹp trai rạng rỡ chói lóa trong mắt mọi người.
Lạc Hành Vân quả thực rất muốn chia sẻ địa chỉ phòng thông tin của lớp trưởng ra ngoài. Tay nghề anh Bùi nhà cậu tuyệt vời như vậy, căn bản là không cần đến các loại salon, tốt nghiệp xong đã có thể mở một tiệm cắt tóc rồi nhận chức giám đốc, từ nay về sau cuộc đời trải đầy hoa hồng.
Nhưng chắc chắn tham vọng của anh Bùi nhà cậu không chỉ có thế, vì vậy, Tiểu Lạc đành chột dạ “ừ” một tiếng: “Đúng là tiệm đó đấy.”
Thích Vũ: “Lãi quá trời! 20 đồng mà đạt được hiệu quả như phẫu thuật thẩm mĩ thế này, tao cũng phải tới thử mới được! Xin hỏi, cụ thể là vị Tony nào đã thực hiện việc này?”
Bị hỏi tới vị Tony nào, Tiểu Lạc đành nói bừa: “Bùi Tony!”
“Pattoni…?! Người nước ngoài à!” Thích Vũ tự động dùng phát âm tiếng Nhật nói ra một cái tên Ý, hoàn toàn không hiểu câu nói gốc của Lạc Hành Vân là gì. Cậu cảm thấy có thể biến Lạc thần thành dáng vẻ như hiện giờ, chắc hẳn phải là giám đốc hoặc chủ tiệm tóc trở lên, không chừng còn là một chủ tiệm từng đi du học.
Hoắc Tư Minh đi bên cạnh bọn họ, vẫn không nhịn được lén nhìn Lạc Hành Vân. Nói thật, bình thường người anh em họ Lạc này của cậu chẳng bao giờ chăm chút vẻ ngoài, tóc lại dài, nhìn qua chẳng phân biệt rõ đâu là mắt mũi mồm miệng, trông hệt như một chú chó chăn cừu Anh (*) đang chạy tung tăng. Có lẽ những vị học thần của giới khoa học tự nhiên như bọn họ không cần đến năm giác quan chăng?
(*) Chó chăn cừu Anh:
Kiểu tóc này khiến Lạc Hành Vân trở nên sáng sủa thoải mái hơn rất nhiều. Cũng không hẳn do cách tạo kiểu đặc sắc hay gì, chủ yếu là vì gương mặt cậu được để lộ hoàn toàn. Thật sự, trông rất đẹp trai!
Hoắc Tư Minh cảm thấy chắc mình đã độc thân đã lâu, nhìn Lạc thần cũng cảm thấy lông mày thanh tú, đôi mắt sáng ngời, rất giống một Omega.
Thích Vũ với khát vọng trở nên đẹp trai, sau khi biết tên họ của thợ cắt tóc liền nghiêm túc ghi nhớ thật kĩ rồi tiếp tục tra khảo lão Lạc anh tuấn: “Cả đêm qua mày không về là để đi cắt cái đầu này à?”
Hoắc Tư Minh luôn mang tâm trạng của gà mẹ với mấy người bọn họ, vừa nghe vậy liền hoảng hốt: “Lạc thần cả đêm không về ký túc xá sao?”
Lạc Hành Vân vội “suỵt”, ra dấu im lặng với bọn họ: “Đừng nói to như thế!”. Cậu sợ có người nghe thấy.
Thích Vũ không chịu im lặng, còn muốn hét to hơn nữa: “Tao và Trương Lượng suýt nữa đã ra ngoài tìm mày đấy!”
Lạc Hành Vân nhanh nhạy bắt được điểm then chốt: “Thế tại sao bọn mày lại không ra nữa?”
Thích Vũ đỏ mặt: “Mày không biết đâu, lúc bọn tao vừa ra khỏi cửa, đã phát sinh một chuyện kinh thiên động địa! Hôm qua tao kể với mày về đại ca trường số 13 ấy, mày còn nhớ không?”
Lạc Hành Vân nhớ lại: “Cũng mang máng.”
“Là cái thằng có thù với lớp trưởng ấy, bạn gái cậu ta là học sinh trường Nam thành phố bọn mình! Mày nhớ lại cẩn thận xem nào!”
“Cậu ta làm sao?”
Thích Vũ khom lưng, thì thầm chia sẻ với đám anh em chí cốt: “Hôm qua cậu ta bị đánh trong nhà vệ sinh cạnh nhà tắm! Còn đuổi theo kẻ đánh mình tới tận ký túc xá chúng ta luôn, suýt nữa đã đánh nhau với lớp trưởng bọn mình rồi!”
Lạc Hành Vân: “…” Hóa ra là kẻ đó.
Sau khi lan truyền được thông tin, Thích Vũ vô cùng đắc ý, bước đi cũng nhẹ nhàng thanh thoát hơn hẳn: “Mày nói xem, gần đây mọi chuyện kỳ quái nhỉ, mấy đại ca đều lần lượt bị đánh. Đầu tiên là Hạc Lan Lan của trường chúng ta, sau đó là đại ca trường số 13. Nếu không phải đang đóng phim siêu anh hùng thì tao cá là chẳng ai dám diễn vậy đâu.”
Lạc – ban ngày không tiếng tăm – ban đêm xông pha bảo vệ thành phố S – siêu anh hùng – Hành Vân, âm thầm thăm dò: “Vì sao cậu ta lại bị đánh?”
“Nghe nói vì bạn gái của cậu ta phát tình, cậu ta định đánh dấu tạm thời cho cô ấy, cuối cùng lại bị nhận nhầm thành sắc lang rồi bị đánh cho u đầu.”
Lạc Hành Vân nói: “Sao tao nghe nói bọn họ không phải quan hệ nam nữ kia đâu. Cậu ta cố ý đánh dấu, cưỡng ép bạn nữ kia, nếu không sao lại bị người khác hiểu lầm chứ… Bạn gái kia sao rồi?”
“Còn sao nữa, trở về nghỉ ngơi rồi.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy hâm mộ, ngay cả người đi trước họ cũng quay đầu lại nói giá mình là người phát tình kia thì tốt biết mấy, như vậy thì không cần phải tham gia huấn luyện quân sự nữa.
Lạc Hành Vân không thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng.
Thích Vũ thấy biểu cảm của Lạc Hành Vân trùng xuống, tưởng cậu trách hai người bọn họ không tới tìm mình, đẩy khuỷu tay cậu, nói: “Lạc thần, mày không biết đâu, đại ca trường số 13 dẫn theo một đám anh chị chạy ngang qua ký túc xá của chúng ta. Tao và Trương Lượng mặc xong quần dài rồi, đang chuẩn bị ra ngoài tìm mày đến tận bình minh, kết quả bị bọn họ cản trở không đi được. Nếu không bọn tao đã sớm vung roi thúc ngựa phi tới rồi.”
Lạc Hành Vân “hừ” một tiếng: “Xem ra tình bạn của chúng ta cũng chỉ đến vậy thôi.”
“Đừng tùy tiện phán xét một con người như thế. Nếu là mày, nghe thấy tiếng thiên quân vạn mã bên ngoài, chắc chắn mày cũng sẽ bị dọa thành một chú mèo nhỏ thôi.” Thích Vũ nói xong, đổi sang dáng vẻ sùng bái, chứa chan tình cảm nhìn về bóng lưng thẳng tắp phía trước của lớp trưởng: “Nhưng mày cứ yên tâm, lớp trưởng đã xử lí kẻ ngăn cách tình cảm đôi ta, báo thù cho mày rồi! Hôm qua mình cậu ấy chiến hết đám Alpha đó đấy!”
Hiếm khi Lạc Hành Vân không phản bác cậu, còn trịnh trọng gật đầu, nói: “Đúng vậy, cậu ấy rất lợi hại.”
“Đây là lần đầu tiên tao được chứng kiến Alpha có chỉ số cao mạnh như thế nào đấy! Cậu ấy đánh nhau mà chẳng cần động tay! Chúng mày mau lên diễn đàn đi.”
Thích Vũ mở di động ra, một đoạn video tối thui mờ ảo được đăng tải trong group “Hậu cung của Bùi thần”. Đây chính là lúc Bùi Diễn xử lý đám Giang Nhất Huân trên hành lang.
Ở phía bên kia, Giang Nhất Huân bất ngờ gào lên: “Mẹ nó, đừng thấy tao chừa cho chút mặt mũi mà không biết xấu hổ. Gọi mày một tiếng chủ tịch Bùi lại tưởng mình là thế thật à? Cút ngay, nếu không bọn tao đánh cả mày luôn.”
Ngay sau đó, đám người phía sau cũng hùa theo nói ra những lời chẳng ra gì.
Alpha cao lớn hơn cả Bùi Diễn lên tiếng uy hiếp: “Tao đếm đến ba…”
Vừa dứt lời, cả đám ngã rạp xuống đất như domino, Giang Nhất Huân lung lay run rẩy một hồi rồi cũng quỳ xuống.
Chỉ còn lại bóng dáng thiếu niên cao dong dỏng đứng giữa hành lang, tay đút vào túi quần. Bóng hình ấy anh tuấn lại nhã nhặn.
Video chỉ kéo dài vài giây, ánh đèn pin không rõ nét, máy quay rung lắc, chất lượng như phim AV. Thậm chí Lạc Hành Vân còn không nhìn rõ mặt Bùi Diễn, chỉ thấy đồng phục quân sự mờ mờ ảo ảo của hắn cùng những ngón tay trắng nõn thon dài để hai bên chỉ quần.
Nhưng cảm giác ngự trị vạn vật và ham muốn hủy diệt tất cả ẩn trong bóng đêm kia như xuyên qua màn hình, bóp chặt cổ họng Lạc Hành Vân, khiến cậu không hít thở nổi.
Đây là Alpha vô cùng cố chấp với cậu, cũng là Alpha hết mực dịu dàng với cậu.
Rõ ràng sở hữu sức mạnh áp đảo tuyệt đối, chỉ cần hắn muốn ra tay, dường như không ai có thể ngăn cản. Vậy mà, người đó lại chọn yên lặng ngồi trên ghế ngắm cậu tới bình minh.
Cậu còn chưa xem hết, phần bình luận đã ào ào hiện lên.
Group vẫn luôn yên tĩnh, giờ như bầy gà tan tác, high tung trời vì một đoạn video.
“A a a a a a a a”
“A a a a a a a a a a a a a a a a”
“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a”
“Sáng sớm tinh mơ mà làm gì thế làm gì thế làm gì thế này!! A a a a a a a a a a a”
“Phải quý trọng cổ họng mảnh mai của tụi này chứ! Tối qua tụi này đã kêu suốt một đêm rồi đấy! A a a a a a a”
“Tôi còn chưa ăn sáng nữa! Tôi không có tí sức nào! Anh anh anh a a a a a a a”
“Quá Alpha, thật sự quá Alpha! Kiểu Alpha thần thánh vừa đáng sợ vừa cuốn hút gì thế này! Dù tôi có chết, có vào trong quan tài, cũng phải dùng chiếc cổ họng mục rữa này để kêu lên: a a a a a a a a a!”
“Cả đêm, thật sự suốt cả đêm! Cổ họng tôi đã khản đặc vì chồng mất rồi, chỉ đành dang hai chân ra hầu chồng yêu đi ngủ thôi! A a a a a a a!”

“… ?”
“… … … ?”
“… … … … … … … ?”
“Mấy người đừng có giả bộ! Trong cái group này không hề có fan mama! Không có fan CP! Tất cả đều là fan bạn gái!!! (*) Toàn bộ, tất cả!!! Tuyết đã lở thì không có bông tuyết nào vô tội, tôi chỉ đang nói hộ tiếng lòng của mấy người thôi!!!!! A a a a a a a a a a a a a”
(*) Fan mama: coi thần tượng là con trai, nâng niu, cưng chiều (thường vì thần tượng còn nhỏ tuổi)
Fan CP: fan couple, hâm mộ cặp đôi được gán ghép
Fan bạn gái: coi thần tượng là bạn trai/ hình mẫu bạn trai lý tưởng
Group yên tĩnh vài giây.
“… Đúng vậy, tôi chỉ ao ước được dang hai chân ra hầu người ấy ngủ thôi.”
“Dang hai chân ra hầu người ấy ngủ.”
“Dang hai chân ra hầu người ấy ngủ.”
“Dang hai chân ra hầu người ấy ngủ.”

Lạc Hành Vân nhìn thấy cả đống chân sắp gãy ra vì dạng quá nhiều, yên lặng bình luận trong group: [ngón giữa.jpg]
Sau đó, cậu ngay lập tức bị quản trị viên chú ý, đá ra khỏi group, còn trả đũa bằng một lượt report với tội danh “khiêu dâm”.
Lạc Hành Vân: Công lý ở đâu! Chỉ cho quan chức gáy, không cho dân thường giơ ngón giữa, thật đáng giận!
Thích Vũ thấy Hoắc Tư Minh và Lạc Hành Vân đều đã thưởng thức xong, ngẩng đầu lên khỏi di động, không nhịn được hỏi: “Coi được không?”
Hoắc Tư Minh: “Hừ!” Không bình luận gì thêm, giả bộ như chưa từng thấy.
Trong khi đó, Lạc Hành Vân khó khăn nói hết một câu: “Mày lấy đoạn video này từ đâu vậy?”
“Không dám giấu diếm, là do tao mạo hiểm tính mạng, hé cửa ra để quay đấy. Lão Lạc! Tao đã tiến hóa từ paparazi bình thường thành phóng viên chiến trường rồi!” Thích Vũ kiêu ngạo vênh mặt.
Lạc Hành Vân: “Đúng vậy, mày làm phóng viên chiến trường, không thèm tới tìm tao mà lại đi quay lớp trưởng.”
Thích Vũ vỗ vai cậu: “Tao không quên mày đâu, người anh em. Sau khi quay lớp trưởng xong, tao đã lập tức báo tin mày mất tích cho cậu ấy. Lớp trưởng nhận tin, bảo bọn tao không cần lo lắng, cậu ấy sẽ xử lý. Tao để cho người có chuyên môn thực hiện… Mà này, tối qua rốt cuộc mày đã đi đâu?”
“… Tao đi tìm một phòng học để đọc sách, đọc một lúc rồi ngủ.” Lạc Hành Vân nói xong liền hắt hơi một cái thật kêu.
Thích Vũ nghiêm túc tỏ vẻ bái phục, nhưng Hoắc Tư Minh với tư cách là trưởng nhóm dày dặn kinh nghiệm đối phó với các Beta, vẫn cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ: “Ở chỗ này có phòng tự học à?”
Lạc Hành Vân nói dối thì nói cho trót, không chút hoang mang: “Sau khi cắt tóc cho tao xong, thấy tao muốn học bài, Pattoni vô cùng xúc động dẫn tao tới một căn phòng để học.”
Hoắc Tư Minh: “Thế mà lớp trưởng cũng mặc kệ sao?”
Lạc Hành Vân: “Lớp trưởng gọi điện cho tao, nghe tao nói đang ở cùng Pattoni nên không hỏi nữa.”
“Mấy cậu đang nói gì vậy?” Sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp lành lạnh.
Đúng lúc Hoắc Tư Minh đang muốn tìm lớp trưởng, cậu không hề nể nang, hỏi: “Lớp trưởng, hôm qua Lạc thần không về phòng ngủ mà ở bên ngoài, sao cậu lại mặc kệ như thế? Nếu người tên Pattoni gì kia không phải người tốt, có ý đồ xấu thì phải làm thế nào?!”
Lạc Hành Vân kinh ngạc.
Lão Hoắc quan tâm cậu như vậy khiến cậu rất cảm động. Nhưng nếu hỏi cậu có can đảm để hành động vào lúc này hay không thì câu trả lời chắc chắn là không!
“Pattoni?” Giọng Alpha lạnh đi vài phần, ánh mắt đen thẫm nhìn sang Tiểu Lạc đầy vẻ nghi ngờ.
Lạc Hành Vân còn chưa nghĩ ra phải xử lý sao cho trọn vẹn thì Tiểu Thích đã vô tình bán đứng cậu: “Chính là chủ tiệm cắt tóc cạnh hàng bán quà vặt ấy, người Ý, kỹ thuật cực đỉnh, cắt tóc giúp người ta đẹp trai ra bao nhiêu. Lớp trưởng, cậu nhìn tạo hình ngời ngời tỏa sáng của Lạc thần này.” Thích Vũ vươn tay sờ đầu Lạc Hành Vân, lại bị đối phương giận dữ gạt ra.
“A~ Bùi, To, ny.” Alpha giả bộ bừng tỉnh: “Tối qua bạn học Tiểu Lạc nói hai người bọn họ có hẹn, tôi dặn cậu ấy về sớm một chút… Thế mà cậu ấy đi cả đêm luôn sao?”
Nhóm bốn người đồng loạt quay sang nhìn Lạc Hành Vân, một lời khó diễn tả hết tâm trạng lúc này.
Thích Vũ: “Bảo sao tao thấy kiểu tóc của mày đẹp thế, hóa ra là tác phẩm của tình yêu.”
Hoắc Tư Minh: “Chậc chậc, không tưởng tượng được, hóa ra Pattoni là một cô gái, vậy Chính ủy Tôn phải làm sao bây giờ?”
Trương Lượng: “Lạc thần, “ML(*)” là cảm giác gì vậy?”
(*) ML = make love
Lạc Hành Vân: “A a a a a a a a a a a a a tao không phải tao không có tao chỉ ở đó đọc sách!”
“Hẹn hò để đọc sách sao? Còn đọc suốt đêm nữa?” Alpha thản nhiên cười nhạo.
Cả đám càng tin là thật, đuổi theo cậu để hỏi cảm giác ML như thế nào.
“Lớp trưởng, vì sao cậu lại hại tôi!” Tiểu Lạc trở thành nạn nhân của những lời đồn, ra sức hướng về phía lớp trưởng kêu oan.
“Hại cậu? Chẳng phải tôi đã giúp cậu che giấu việc cả đêm không về phòng ngủ hay sao?” Bùi Diễn thản nhiên đánh dấu vào danh sách: “Bùi Tony kỹ thuật tốt vậy, đêm nay cậu có muốn gặp hắn nữa không?”
“Nếu muốn, tôi đánh dấu trước cho.”
Lạc Hành Vân: “Không cần!”
Bùi Diễn thản nhiên gật đầu: “Thiếu nam ấy mà, rụt rè một chút cũng tốt.”
Lạc Hành Vân: “… ?”
Sao hôm nay lão Bùi lại nói tiếng người, thật chẳng quen chút nào.
Cứ coi như bệnh tình của Bùi Diễn có chuyển biến tốt đẹp đi. Bùi Diễn xoay người, thân thiết dùng folder chạm vào sống lưng cậu: “Nếu buổi tối không có hẹn với Bùi Tony thì tới phòng tôi đi.”
“Thân là trợ lý của tôi, chẳng phải cậu nên đảm nhận phần việc của mình sao?”
Lạc Hành Vân: Đây mới đúng là cậu, không sai đi đâu được!
Chỉ cần mặt trời vẫn mọc như bình thường, Bùi Tony chắc chắn vẫn là lão cẩu đáng chết nhất trường Nam thành phố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.