Ngày hôm sau vừa hay lại là cuối tuần, Lạc Hành Vân ngủ thẳng một mạch tới giữa trưa.
Đây là lần đầu tiên cậu phát tình, buổi tối lại lăn lộn một hồi, đến sáng cậu còn chẳng biết Lạc Phong ra khỏi nhà từ lúc nào.
Tuy ham ngủ, nhưng Lạc Hành Vân lại ngủ rất nông, liên tục gặp ác mộng. Cậu mơ về khi còn bé, siết chặt nắm tay kéo mẹ trốn dưới tầng ngầm.
Khi ấy, ngoài cửa vang lên từng tiếng đập “ruỳnh ruỳnh”, cậu vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn bướng bỉnh nói mẹ “không phải sợ”, để mẹ đứng sau mình. Thấy thế, mẹ đã ôm lấy cậu, run run bảo cậu đọc bảng cửu chương cho bà nghe.
Cuối cùng, cánh cửa trong mơ không bị phá, nhưng tiếng đập cửa ngoài hiện thực lại đánh thức Lạc Hành Vân khỏi cơn mơ. Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, chăn đệm cũng ẩm ướt.
Cậu giơ tay sờ trán, hơi sốt nhẹ, là di chứng từ kỳ phát tình.
Người bên ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa, cậu hô to “đến đây đến đây” rồi rời giường, xỏ dép.
Ban đầu Lạc Hành Vân tưởng Lạc Phong đặt mua thứ gì trên mạng. Đến khi mở cửa ra lại thấy một người đội mũ bếp trưởng, mặc đồ trắng toàn thân đứng bên ngoài, sau lưng có hai thanh niên trai tráng đi cùng, kèm theo một xe đồ ăn.
Vị bếp trưởng vẻ mặt hồng hào, tươi cười nghiêng người nói: “Xin chào, cho hỏi cậu có phải cậu Lạc không?”
Người đối diện có dáng người hơi mập mạp nhưng rất hiền hậu chất phác, cực kỳ giống nhân vật hoạt hình trên các biển quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-phai-pheromone-cua-em/269683/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.