“Cao Quý Đồng, ra ngoài một lát.”
Tiết mỹ thuật buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm từ cửa trước bước vào, thân thiết gọi Cao Quý Đồng. Cao Quý Đồng ngẩng đầu lên, hơi nghi ngờ một chút, nhưng vẫn bỏ cọ vẽ xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Giáo viên chủ nhiệm dẫn cậu đi về phía văn phòng, trên hành lang không có một học sinh nào. Có phòng học truyền đến tiếng đọc bài lanh lảnh, có phòng học yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng viết chữ.
Nền nhà bóng loáng có thể soi gương, cách đó không xa có một tháp đồng hồ màu đỏ.
Cao Quý Đồng bước nhỏ đi, không có tinh thần gì, cúi đầu xuống nhìn đôi giày cao gót phát ra tiếng lộc cộc của giáo viên chủ nhiệm.
Cô giáo Trần là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, thích váy dài phối với giày cao gót, bạn học trong lớp thường đoán xem tâm trạng cô ấy có vui hay không dựa vào tiếng bước chân của cô ấy, Cao Quý Đồng cảm thấy nhàm chán không bao giờ tham gia vào kiểu bàn luận này, nhưng cậu thông minh, có một số chuyện không muốn nhớ cũng sẽ đi vào trong đầu, cậu vô thức đoán được tâm trạng bây giờ của cô ấy rất tốt dựa theo bước chân của cô ấy.
“Cao Quý Đồng, bố em trở về từ nước ngoài rồi sao?” Lần đầu tiên Cô giáo Trần nhìn thấy Cao Lãng, mặc dù không phải tuổi mê trai, nhìn thấy trai đẹp vẫn cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Cô ấy quay đầu nhìn Cao Quý Đồng, sắc mặt Cao Quý Đồng nặng nề, còn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-nhiem/3320402/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.