Chương trước
Chương sau
Không để ý đến vóc người của Trình Tễ Minh, cậu bé giống Cao Lãng lúc nhỏ hơn Cao Quý Đồng.

Thẩm Trị không đến kịp bắt cậu bé lại, cậu bé thịch thịch thịch chạy đến trước mặt Cao Quý Đồng, đầu tiên lễ phép gọi chú Cao và dì Nhiễm Nhiễm, mông dẩu ngồi sát lại cùng với Cao Quý Đồng.

“Quý Đồng, trùng hợp ghê, các cậu cũng đến đây ăn.”

“Đúng vậy, sao các cậu cũng đến đây.”

“Dì Thanh nói muốn đưa tôi đến công viên giải trí, lúc đầu tôi muốn hẹn cậu, nhưng chú tôi nói sợ mẹ cậu bận.”

Lý Nhiễm nhìn Cao Lãng một cái, anh ngẩn người nhìn về hướng đó, mọi thứ xung quanh dường như không liên quan đến anh.

Cô cúi đầu xuống, muốn mượn cớ đi nhà vệ sinh tránh mặt, lại sợ rời đi quá đột ngột khiến cho mọi người khó xử, chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Thẩm Trị và Ứng Thanh Hề thật không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, cô ta dừng bước, bắt gặp tầm mắt với Cao Lãng.

Xa nhau đằng đẵng, gặp lại như giấc mơ.

“Quý Đồng, buổi tối công viên giải trí có lễ hội pháo hoa, chút nữa cậu có chuyện gì không? Đi cùng chúng tôi có được không?” Cái miệng nhỏ của Trình Tễ Minh không thể ngừng nói, hoàn toàn không cảm nhận được cơn sóng ngầm trong vài giây ngắn ngủi giữa người lớn, cậu bé còn tò mò tại sao Thẩm Trị và Ứng Thanh Hề lại đi chậm như vậy, quay đầu lại nhìn chú của mình.

Thẩm Trị liếc nhìn Trình Tễ Minh ngây thơ, nói với Ứng Thanh Hề bên cạnh: “Em qua đó đợi anh.”

Ứng Thanh Hề rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Không sao, tránh né như vậy càng xấu hổ hơn, sau này cũng khó tránh khỏi chạm mặt.”

Mấy năm Cao Lãng ở nước ngoài, cô ta chưa từng gặp lại anh, nhưng Cao Quý Đồng hàng ngày đến nhà họ Thẩm tìm Trình Tễ Minh, cô ta từng gặp qua. Nhóc con trông rất đẹp trai, có chút ngầu, rất thu hút người khác.

Chuyện giữa người lớn, không đáng nhắc đến so với niềm vui của bọn trẻ.

Cô ta chủ động bước về phía trước, giống như gặp lại một người bạn cũ, chào hỏi một cách thoải mái: “Đã lâu không gặp Cao Lãng, anh quay về lúc nào thế?”

Cao Lãng ngơ ngác, hồi lâu không nói được câu nào.

Cao Quý Đồng nhìn thấy bậc trên, ngoan ngoãn gọi người ta: “Chú Thẩm, dì Thanh.”

“Chào cháu nhé, Quý Đồng.” Ứng Thanh Hề cười xoa đầu cậu, Cao Lãng nhìn thấy cảnh này cảm thấy đau như dao cứa vào tim.

Đây chính là Ứng Thanh Hề, cô gái mà anh đã từng yêu.

Cô ta kiêu hãnh và lương thiện, yêu ghét rõ ràng.

Thẩm Trị ho nhẹ một tiếng, Cao Lãng như bừng tỉnh, nhìn Cao Quý Đồng thì thầm đáp: “Quay về một thời gian rồi.”

“Vậy thì tốt, cuộc sống ở nước ngoài vẫn không tốt bằng trong nước.” Cô ta cười nhàn nhạt, quay đầu thấy một người đàn ông đi về phía bọn họ, nụ cười sâu thêm.

Trịnh Nghiêm cúp máy, nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ, “Thật xin lỗi, vừa nãy là điện thoại của bệnh viện.” Nhìn thấy một nhà ba người của Cao Lãng, anh ta lịch sự hỏi, “Thanh Hề, đây là bạn của em sao?”

“Đúng vậy, đây là Cao Lãng, vừa về nước, cho nên anh vẫn chưa gặp.”

Anh ta gật đầu và mỉm cười tự giới thiệu với Cao Lãng, “Trịnh Nghiêm, rất vui được quen biết anh.”

“Xin chào.” Trong lòng Cao Lãng cuồn cuộn, nhưng cuối cùng vẫn thu lại sự sắc sảo, khách sáo chào hỏi với anh ta.

Trịnh Nghiêm và Ứng Thanh Hề đều có chút bất ngờ, bớt phóng túng như vậy không phải là phong cách của anh, đủ thấy nhiều năm như vậy anh không phải không thay đổi.

Ứng Thanh Hề lập tức thoải mái, lưu lại ở quá khứ cũng không phải là phong cách của cô ta, cuộc sống của cô ta, luôn muốn tiến về phía trước.

“Người này là?” Trịnh Nghiêm nhìn về phía Lý Nhiễm vẫn luôn cúi đầu, Cao Lãng không nói gì. Lý Nhiễm nhìn anh một cái, anh ngoảnh mặt làm ngơ với sự khó xử của cô, đắm chìm trong thế giới của mình.

Cuối cùng là Ứng Thanh Hề giới thiệu: “Đây là Lý Nhiễm, mẹ của Quý Đồng, có phải rất dễ thương không?”

Trình Tễ Minh tận dụng triệt để, “Dì Thanh, cháu không đáng yêu sao?”



Ứng Thanh Hề cười: “Cháu cũng rất đáng yêu, nếu ốm hơn một chút thì đáng yêu hơn.”

Trình Tễ Minh thở dài lắc đầu: “Con gái các cô ấy, chính là thích trai trẻ đẹp.”

Mọi người bị Trình Tễ Minh chọc cười.

Lý Nhiễm từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Ứng Thanh Hề xinh đẹp và thanh lịch, cô ta mặc một chiếc váy dài màu be, tóc dài tản ở phía sau, khí chất tao nhã, cười dịu dàng, xung quanh phát sáng, mấy câu nói cười, hoá giải ân oán trong quá khứ.

Cao Lãng giấu sự yêu quý ở đáy mắt, cười một cách phối hợp.

Trên thế giới này, có lẽ chỉ có Ứng Thanh Hề có thể khiến cho anh không chút mũi nhọn như thế.

Chào hỏi đơn giản, nhóm Ứng Thanh Hề ngồi ở chỗ khác, Trình Tễ Minh không muốn đi, Thẩm Trị không biết phải làm gì với cậu bé, Cao Lãng nói: “Cậu đi đi, tôi trông nó giúp cậu.”

Thẩm Trị vỗ vai anh, im lặng rời đi.

Lý Nhiễm nghĩ rằng Cao Lãng sẽ rất khó chịu, nhưng anh bình tĩnh đến không ngờ, trò chuyện cùng Trình Tễ Minh, “Sao cháu càng ngày càng mập thế, một chút cũng không giống bố cháu.”

Trình Tễ Minh chưa từng gặp Cao Lãng, nhưng cậu bé trời sinh không sợ lạ, “Quý Đồng cũng không giống chú Cao đấy, Quý Đồng giống mẹ, đẹp. Đúng không, Quý Đồng?”

Cao Quý Đồng gật đầu.

Hai đứa nhóc trò chuyện sôi nổi, hai người lớn ngay cả ánh mắt tiếp xúc cũng không. Cao Lãng vẫn luôn vô ý nhìn về phía Ứng Thanh Hề, cô ta ngồi bên cạnh Trịnh Nghiêm, nụ cười nhẹ nhàng ánh mắt xinh đẹp.

Cô ta không hận anh nữa, thật tốt.

Lý Nhiễm không nói một lời, im lặng chăm sóc hai đứa nhóc ăn cơm.

Ăn cơm xong, Trình Tễ Minh nhiệt tình mời Cao Quý Đồng đi công viên giải trí cùng với bọn họ, thậm chí kéo Cao Quý Đồng đến hỏi Thẩm Trị, “Chú ơi, buổi tối còn có diễu hành phải không ạ?”

Thẩm Trị nhìn hai đứa nhóc hồn nhiên, chỉ có thể gật đầu. Trình Tễ Minh lại đi xin Lý Nhiễm, “Dì Nhiễm, dì cho phép Quý Đồng đi chơi cùng chúng cháu đi.”

Lý Nhiễm cảm thấy khó xử, cô không muốn Cao Quý Đồng gây rắc rối cho Ứng Thanh Hề, mặc dù cô ta dường như không để tâm. Nhưng ánh mắt Cao Quý Đồng lộ ra tia mong chờ rất nhỏ, cô nhẹ giọng hỏi cậu: “Quý Đồng, con muốn đi không?”

Cao Quý Đồng thế nhưng lắc đầu, “Mẹ à, con không muốn đi lắm, con về nhà cùng với mẹ.”

Trái tim của Lý Nhiễm giống như bị người ta kéo một cái. Lúc Cao Quý Đồng nói dối, mắt không hề chớp.

“Nếu không có việc gì, cùng nhau đi chơi cũng không sao.” Ứng Thanh Hề và Trịnh Nghiêm nắm tay nhau đi đến, cười hoà nhã.

Lý Nhiễm nhìn Cao Quý Đồng mà ngực hơi đau, cô biết như vậy sẽ làm tổn thương trái tim của Lý Nhiễm, nhưng không có cách nào khác, đang định từ chối một cách khéo léo, nghe thấy Cao Lãng chấp nhận: “Quý Đồng muốn đi, chúng đi về nhà muộn chút.”

Tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai Lý Nhiễm, Lý Nhiễm sững người một lúc ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sáng ngời của anh, anh hơi mỉm cười, thâm mật hiếm thấy.

Cô phản ứng lại, đáp một tiếng được dịu dàng.

“Tuyệt vời! Có thể đi chơi cùng nhau rồi!” Trình Tễ Minh vui mừng không thôi, Cao Quý Đồng kéo tay Lý Nhiễm, cô nắm ngược lại, mỉm cười với cậu.

Thấy cô cười, trên mặt Cao Quý Đông cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.

Buổi tối, công viên giải trí đông đúc khách du lịch. Lý Nhiễm dắt Cao Quý Đồng và Trình Tễ Minh đi giữa, Ứng Thanh Hề và Trịnh Nhiêm đi phía trước, Thẩm Trị và Cao Lãng đi phía sau.

Thẩm Trị nói nhỏ, cẩn thận để không quá mức, “Quý Đồng còn nhỏ, bất cứ việc gì cũng nghĩ cho cậu bé hơn.”

Bất kể là Ứng Thanh Hề và Lý Nhiễm, anh đều phải buông bỏ.

Cao Lãng cười đau khổ, “Tôi biết rồi.”

Thẩm Trị không thể nói thêm lời an ủi, “Thanh Hề sống rất tốt, Trịnh Nghiêm cũng yêu cô ấy lắm.”

Anh cũng từng rất yêu cô ta, sau đó làm tổn thương cô ta. Anh mãi mãi không cách nào quên được, công chúa kiêu hãnh đó, rơi nước mắt đau khổ hỏi anh, “Cao Lãng, không phải anh nói thích em sao? Tại sao làm ra chuyện như vậy?”

“Cao Lãng, anh biết không? Em cho rằng toàn bộ thế giới này sẽ lừa em, chỉ có anh thì không.”



“Cao Lãng, nếu ngay cả anh cũng phản bội em, vậy em còn có thể tin tưởng ai?”

Cô ta tin tưởng anh như vậy, anh lại phụ lòng tin của cô ta.

Lỗi lầm mà anh phạm phải, anh sẵn lòng dùng cả đời để bù đắp, nhưng cái giá không nên gánh chính là Ứng Thanh Hề đau khổ.

Bởi vì cô ta là người vô tội nhất.

Cao Lãng biết Thẩm Trị đang lo lắng cái gì, nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, cô ấy hạnh phúc là mong muốn cả đời của tôi, tôi sẽ không làm phiền cô ấy.”

Cô ta muốn anh như thế nào, anh sẽ biến thành như thế.

“Chú ơi, cháu muốn ngồi đu quay ngựa gỗ với Quý Đồng!” Trình Tễ Minh kéo Cao Quý Đồng chạy qua đó, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Thẩm Trị và Cao Lãng một cách mong chờ.

Cao Quý Đồng không muốn chơi trò chơi ấu trĩ quay vòng quanh này, nhưng không tiện lướt qua hứng thú của bạn tốt, vì vậy không nói lời nào.

Thẩm Trị xoa đầu của nhóc mập có chút ngốc, từ chối một cách âm thầm.

Cao Lãng vung tay lên, “Chú đưa các cháu đi!”

Cao Quý Đồng kéo đi chơi đu quay ngựa gỗ một cách miễn cưỡng, Lý Nhiễm im lặng đi theo phía sau bọn họ. Trước khi đi lên, Cao Quý Đồng nhìn một đám nhóc xung quanh, vẻ mặt vẫn khá cứng đờ, Cao Lãng bế cậu lên, đặt trên ngựa gỗ màu trắng.

Âm nhạc vang lên, vòng quay ngựa gỗ từ từ chạy. Cao Quý Đồng mím môi, không muốn nhìn một nhóm người vây quanh bên ngoài, như vậy cậu sẽ cảm thấy mình giống như con khỉ bị vây xem hơn. Trình Tễ Minh hưng phấn hét lớn ở trước mặt cậu, còn thỉnh thoảng vẫy tay về phía Thẩm Trị, “Chú ơi, chụp ảnh cho cháu nhá, cháu muốn gửi cho mẹ cháu.”

Thẩm Trị chỉ có thể lấy điện thoại ra.

Những đứa trẻ xung quanh cũng được bố mẹ gọi như nhau.

“Tử Hiên, nhìn ở đây.”

“Đồng Đồng, cười với mẹ một cái.”

“Quý Đồng.”

Cao Quý Đồng nghe thấy mẹ gọi cậu, quay đầu lại nhìn, Lý Nhiễm không lấy điện thoại chụp vẻ ngớ ngẩn của cậu, chỉ là nhìn cô cười, Cao Lãng đứng bên cạnh cô, cũng cười với cậu.

Sau khi kết thúc trò chơi ngu xuẩn này, Cao Quý Đồng cảm thấy cũng không khó chịu lắm.

Ngồi đu quay ngựa gỗ xong, Trình Tễ Minh lại kêu gào muốn lái xe điện đụng, Thẩm Trị thực sự không muốn ứng phó với cậu bé, ném cho vợ chồng Cao Lãng.

Cao Lãng đối với việc chơi đùa khá là thông thạo, Lý Nhiễm cố gắng theo cùng. Lúc đầu là Lý Nhiễm dẫn Cao Quý Đồng, bị Cao Lãng đụng phải hoa mắt chóng mặt. Sau đó là Cao Quý Đồng dẫn theo Cao Quý Đồng, lại đâm phải cô choáng váng.

Chơi xong xe điện đụng, bọn họ lại đánh bóng bay. Cao Lãng dễ như trở bàn tay giành được rất nhiều gấu bông cho hai đứa trẻ, con lớn nhất cao bằng Lý Nhiễm, cô ôm lên đã không thể nhìn thấy người cô.

Đi qua cửa hàng, anh mua băng đô cho hai đứa nhóc và một mình Lý Nhiễm. Lý Nhiễm đang ôm gấu bông, anh đeo lên giúp cô, cẩn thận sửa sang tóc, Lý Nhiễm nhẹ giọng nói với anh một câu, “Cảm ơn.”

Cao Lãng nói với giọng mà hai đứa nhóc không nghe thấy, “Đừng khách sáo, tôi cũng cảm ơn cô diễn kịch cùng tôi.”

Anh yêu cầu, cô cũng có tư lợi, cho nên với nhau không dám nhận lời cảm ơn của đối phương.

Trong bầu không khí này, bọn họ hiếm thấy đạt đến sự hoà thuận. Lý Nhiễm hỏi anh: “Sau này anh cũng đối xử với Quý Đồng như vậy sao?”

Cao Lãng cau mày nhìn cô, “Đương nhiên.”

Anh chẳng thèm lừa trẻ con.

Lý Nhiễm cuối cùng cũng yên tâm, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm nhất tối nay.

Trịnh Nghiêm xếp hàng mua kẹo bông cho trẻ con, Ứng Thanh Hề và Thẩm Trị đợi ở ngoài tiệm, nhìn thấy Cao Lãng và Lý Nhiễm đứng cùng nhau, cảm thán: “Bây giờ như này rất tốt, vốn dĩ em còn lo lắng anh ấy sẽ vây hãm bản thân đấy.”

Tính khí anh ngang bướng, cô ta sớm đã vui vẻ chấp nhận. Bọn họ vòng tròn trộn lẫn, sau này khó tránh khỏi qua lại với nhau, cô ta không muốn làm mọi người khó xử. Bây giờ Cao Lãng đã tỉnh ngộ, đối với mọi người mà nói cũng là một chuyện tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.