"Thanh Tân tỷ, cứ tiếp tục thế này e là chết người mất".
"Hắn(*) đã dùng Bách Sinh đan, không chết nổi đâu".
"Nhưng mà... Thành chủ chỉ nói chúng ta trông coi chứ không bảo chúng ta tra tấn, nhỡ chết người thật thì...".
"Người thân của muội đều bình an vô sự nên muội mới nói được mấy câu nhẹ nhàng như vậy, biểu ca của ta là chết dưới tay hắn. Cho dù ta "lỡ tay" giết hắn, Thành chủ trách phạt, cùng lắm xem như ta dùng mạng đổi mạng, dù thế nào cũng báo thù được cho biểu ca".
Xung quanh hình như có tiếng người đang trao đổi, tôi muốn mở mắt xem bọn họ là ai, nhưng mí mắt nặng trịch, cả người chẳng còn chút sức lực. Chỉ có tiếng vun vút như có vật gì xé gió lao đến. Đây là nơi nào? Bọn họ là ai?
"Tạt nước cho ta!".
Cuối cùng cũng có thể mở mắt. Trước mặt là một đám người mặc y phục trắng muốt như hoa Bạch Lan. Quấn quanh cánh tay một cô gái là chiếc roi hình thù trông như một con rắn, còn chủ nhân của nó thì đang trừng mắt nhìn tới phía này. Tôi cúi đầu nhìn lại cơ thể mình, quần áo rách bươm, máu nhuộm lên y phục chỗ đỏ chỗ đen, dường như chỗ này vừa khô, chỗ khác lại có máu rỉ ra từ vết thương mới. Có lẽ tiếng vun vút ban nãy là tiếng roi quất lên da thịt. Tôi không thấy đau, cả người đều tê dại, chỉ có trong đầu vừa buốt vừa mơ hồ không rõ như bị nhúng trong nước đá. Bọn họ là đang tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124124/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.