Hiên Viên Minh cắn môi, chết tiệt! Nữ nhân kia quả thật, quả thật là kẻ điên!
"Vân Liệt Diễm, ngươi rốt cuộc còn có tính người không? Dám đánh lén ta!"Hiên Viên Minh tức giận nhíu chặt mi, nhìn về vị trí Vân Liệt Diễm đangđứng, hận không thể xé nát mặt nàng ra.
"Đây chính là có qua cólại mới toại lòng nhau. Thất vương gia, ngươi đến không chào một tiếngđã đánh nát khuê phòng ta, khiến ta không còn chỗ ở, như thế chẳng lẽ là lễ phép của ngươi sao?" Đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng nháy một cái, vươngvấn một tia nghịch ngợm lẫn mị hoặc tràn đầy phong tình vạn chủng.
Hiên Viên Minh nuốt nước miếng cái ực, bụng dưới đột ngột xông lên một cỗ khô nóng.
Chết tiệt!
Hiên Viên Minh nguyền rủa một tiếng trong lòng, lần đầu tiên hắn phát hiệnnữ nhân này thế nhưng lớn lên lại xinh đẹp như vậy. Một thân váy đỏ nhưlửa tỏa ra ánh sáng, cả người nàng như đứng giữa một ngọn lửa, dưới gócváy lại có vài cánh hoa đào khẽ rơi, vừa kiêu ngạo vừa tuyệt mỹ. Mái tóc dài đen như mực chỉ được vấn lên bởi một cây trâm Kim Phượng Hoàng, một vài viên châu bồng bềnh trên mái tóc va chạm vào nhau vang lên âm thanh đinh đinh đang đang.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có thể dùng hai chữ "tinh xảo" để mô tả, lông mày được kẻ đen một cách đơn giản nhưng lạibắt mắt, đôi mắt xinh đẹp hơn cả hoa đào. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đó, thật sự giống như chỉ cần khẽ chớp mắt một cái liền sẽ rơi ra những cánh hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tu-di-nang-cua-mau-than-hoa-than/96464/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.