Có thế nào Vân Liệt Diễm cũng không ngờ ngọc bội của Kim Trầm Khê lại có nhiều chỗ tốt như vậy. Khi nàng cầm ngọc bội đến cửa khẩu kết giới của Kim thành thì thị vệ phụ trách canh giữ đều dùng lễ độ cung kính chào hỏi nàng.
“Mẹ, khi Trầm Khê thúc thúc tỉnh lại nhất định sẽ đuổi theo chúng ta. Mẹ xem, thị vệ nhìn thấy ngọc bội đều thay đổi sắc mặt hết kìa” Tới Kim thành, Đóa Đóa nói với Vân Liệt Diễm.
“Kệ đi! Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã nghênh ngang đứng trên đường lớn của Kim thành rồi” Vân Liệt Diễm lười phải quan tâm đến chuyện Kim Trầm Khê có đuổi theo hay không, ngọc bội là hắn đưa cho nàng, cũng không phải do nàng lấy trộm.
“Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Vàng hỏi.
“Tìm khách điếm, nghỉ ngơi trước” Vốn dĩ đêm qua đã định nghỉ ngơi thật tốt, không ngờ lại ấy được ngọc bội này từ chỗ Kim Trầm Khê cho nên đã khẩn cấp lên đường đến Kim thành. Hơn nữa, bây giờ bọn họ đã đến nơi, cho dù Kim Trầm Khê có đến thì cũng không nhất định có thể tìm được nàng nhanh như vậy, mà tìm được thì cũng chẳng sao cả. Ngủ vẫn quan trọng hơn.
Kim thành nhỏ hơn thành Kim Giáp một chút. Từ thành Kim Quý đến Quý thành, diện tích càng lúc càng nhỏ, số dân cũng càng ngày càng ít. Nhất là vừa đến Kim thành, nàng liền cảm thấy nơi đây hoàn toàn không giống các thành phụ thuộc. Cho dù lúc trước Vân Liệt Diễm đến thành Hỏa Quý hay hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tu-di-nang-cua-mau-than-hoa-than/2897940/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.