Mẹ nó! Cái tên đê tiện này, mẫu thân ta không thích ngươi, ngươi liền muốn bạo lực với bà. Ta cảm thấy mẫu thân ta gả cho Hắc Báo kia còn tốt hơn với hai người các ngươi, một tên ‘mặt người dạ thú’, một tên ‘lòng lang dạ sói’. Các ngươi đáng bị ‘phanh thây xé xác’, ‘vạn kiếp bất dung’!” Vân Liệt Diễm đá Thủy Thiên một cước, lại trợn mắt liếc nhìn Vân Phụng Thiên đang nằm một bên.
Tuy không có ấn tượng gì với người mẫu thân kia, nhưng cho dù thế nào thì đó cũng là một nữ tử rất thương yêu nàng. Vì con gái, bà ấy cam nguyện từ bỏ cả tính mạng của mình, Vân Liệt Diễm quả thật có thể hiểu được tâm tình này. Giống như tình cảm nàng giành cho Vân Thiểm Thiểm, nếu nhất định phải trao đổi, nàng thà rằng dâng mạng của mình để lấy sự bình an cho con trai. Tất cả những người làm mẹ trong thiên hạ này đều sẽ như thế.
Nàng vẫn cảm thấy Phượng Tâm Nghiên mềm yếu, chỉ vì một nam nhân mà chọn cái chết, không ngờ chân tướng lại là như vậy. Bà ấy không phải tự sát vì Vân Phụng Thiên, mà là vì nàng.
Thì ra bà ấy mới là nữ nhân kiên cường nhất. Một đại tiểu thư không hiểu thế sự bị ngươi lừa ta gạt gả vào nhà cao cửa rộng, dùng bờ vai của mình nâng đỡ con gái, không ngại sự ngu ngốc trời sinh của nàng.
Hi vọng sau này bà ấy có thể gặp được người khiến cho mình hạnh phúc!
Hàn Chỉ đi đến, vòng tay ôm nhẹ lấy Vân Liệt Diễm. Hắn có thể hiểu rõ cảm giác của nàng, mẫu thân ruột thịt của mình chịu nhiều đau khổ, trong lòng nhất định là không dễ chịu. Bây giờ Hàn Chỉ cũng đã hiểu vì sao từ nhỏ mẫu thân đã dạy hắn phải đối xử tốt với thê tử của mình. Ngoài miệng tuy mẫu thân nói mình hạnh phúc nhưng thật ra cũng có tiếc nuối, tiếc nuối không thể ở cùng phụ thân của hắn, tiếc nuối rõ ràng là yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau.
“Hàn Chỉ, ngươi nói xem có thể là mẫu thân đã đến đại lục Thần Chi rồi hay không? Một ngày nào đó chúng ta có thể gặp lại bà không?” Vân Liệt Diễm mỉm cười, nhìn Hàn Chỉ. Nếu gặp lại, nàng nhất định sẽ nói lời cám ơn với bà, nếu không có bà thì không biết nàng sẽ phải luân hồi bao nhiêu lần để có được một cái mạng nguyên vẹn.
Hàn Chỉ gật nhẹ đầu.
“Nếu hắn đã muốn chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho hắn. Tuy hắn không phải là người tốt, còn thiếu chút nữa đã hại chết ta, nhưng cuối cùng cũng đã làm một ít chuyện tốt, cho hắn cái chết nhẹ nhàng đi” Vân Liệt Diễm nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy thống khổ của Thủy Thiên, nhếch môi. Những năm này, hắn ta nhất định cũng rất thống khổ, không có một nam nhân nào lại muốn biến thành như vậy.
Thế nhưng, nàng cũng sẽ không thông cảm, bởi vì tất cả cũng đều là báo ứng của hắn ta.
Một ngọn hỏa diễm xuất hiện, Thủy Thiên vĩnh viễn nhắm mắt lại. Ngay một khắc cuối cùng kia, Vân Liệt Diễm dường như nhìn thấy khẩu hình trên môi hắn ta, là hai chữ ‘cám ơn’.
Thật là một người đầy bi ai, rõ ràng là thống khổ muốn chết nhưng lại hết lần này tới lần khác không thể buông tay.
Vân Húc Nghiêu dẫn theo tinh anh của Vân gia chạy đến, nhìn thấy lại là tình cảnh như thế. Vân Mộng Vũ đã chết, còn có xác của một người áo đen. Vân Phụng Thiên cùng Hiên Viên Minh đều vô cùng chật vật.
“Vũ nhi! Vũ nhi!” Vân Húc Nghiêu chạy tới, lắc lắc thi thể của Vân Mộng Vũ, nhưng nàng đã không còn một hơi thở.
“Tại sao? Diễm nhi, tại sao lại phải đuổi tận giết tuyệt như thế? Tại sao phải làm như vậy? Món nợ mà Vân gia thiếu muội, thật sự không thể tha thứ sao? Tại sao nhất định phải giết bọn họ chứ?” Vân Húc Nghiêu dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Vân Liệt Diễm. Dao nhi chết rồi, bây giờ Vũ nhi cũng đã chết, rốt cuộc thì nàng muốn như thế nào mới có thể buông bỏ cừu hận, mới có thể buông tha Vân gia?
“Bọn họ đáng chết!” Vân Liệt Diễm chẳng muốn giải thích. Đám người Vân gia này tới đây, không cần nghĩ cũng biết là vì cái gì. Không phải là muốn giết nàng sao? Nguyên một đám ngoài miệng thì ăn nói đường hoàng, lại có ai có thể buông tha cho nàng? Cho dù nàng không làm cái gì, những người này không phải cũng sẽ đều muốn giết nàng sao?
“Nghiêu nhi, cái chết của Vũ nhi không liên quan đến Diễm nhi. Là Hiên Viên Minh lấy nàng làm đệm lưng, nàng mới chết” Vân Phụng Khải thật sự không đành lòng. Tại sao bọn họ hết lần này tới lần khác đều đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Diễm nhi? Từ đầu đến cuối, nàng có làm sai cái gì?
Hiên Viên Minh muốn từ hôn, Vân gia lợi dụng nàng, Vân Mộng Vũ muốn giết nàng, Diễm nhi mới là người bị hại. Thế nhưng mà vì sao lại luôn đổ trách nhiệm đổ lên đầu nàng? Không có tận mắt thấy, tại sao lại nhận định nàng chính là hung thủ?
“Quả nhiên vẫn là yêu nữ nhà ngươi! Năm đó cho ngươi trốn thoát, không ngờ hôm nay lại là ngươi đến làm loạn!” Đại trưởng lão vừa nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền tức giận. Bảy năm trước ông ta đã từng nói, nữ nhân này tuyệt đối không thể giữ.
Nếu như năm đó nàng chết trong Diệt Thiên trận, làm sao sẽ có chuyện của ngày hôm nay?
“Ơ, lão bất tử, ngươi còn chưa chết à? Mạng cũng dai thật đấy!” Nếu Vân Liệt Diễm còn ghét người nào trong Vân gia, thì đó chính là lão bất tử Vân gia Đại trưởng lão này. Lão già này như bị tâm thần, gặp người nào giỏi hơn mình, đều phải ghen ghét, sau đó là tìm đường giết chết.
“Yêu nữ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi. Bảy năm trước để cho ngươi chạy thoát, hôm nay ta xem ngươi còn đường nào để trốn. Người đâu? Bày trận!” Đại trưởng lão nhìn thấy Vân Liệt Diễm, hai mắt liền đỏ ngầu, hận không thể giết chết nàng đi cho thống khoái.
Vân gia bọn họ làm sao có một nữ tử như vậy chứ? Bộ dạng thì như hồ ly tinh, cả người đầy hơi thở yêu nghiệt!
“Lão bất tử, đừng có hù ta như thế chứ! Ngươi già rồi, cho nên không nhớ những lời ta từng nói năm đó sao? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ngoan ngoãn chết sớm một chút, để kẻo sau này chết còn không có quan tài chôn theo. Không ngờ ngươi thật sự đúng là muốn nhìn đến ngày Vân gia bị diệt vong. Ngươi nói xem, nếu như hôm nay ta không thành toàn cho ước nguyện của ngươi, chẳng phải là ta đã khiến cho ngươi chết không nhắm mắt rồi hả?” Vân Liệt Diễm khẽ cười, nói.
“Ngươi!” Đại trưởng lão bị Vân Liệt Diễm kích thích, thiếu chút nữa là đứng không vững. Khi ông ta nhìn thấy Tứ vương gia vẫn đứng bên cạnh nàng, liền nói: “Tứ vương gia, Vân gia một mực niệm tình người là đại anh hùng của Đông Thịnh quốc, luôn kính trọng người. Tại sao người có thể dung túng cho yêu nữ này gây họa Đông Thịnh quốc? Người là vương gia của Đông Thịnh quốc, sao có thể làm như thế với Hoàng thượng cùng Vân gia?”
Vân Liệt Diễm híp mắt. Bại não thì vẫn là bại não, nàng không thể trông cậy vào ông ta có thể nói ra những lời bình thường hơn một chút.
“Đại trưởng lão, ngươi vì Vân gia cùng Đông Thịnh quốc bỏ công bỏ sức nhiều năm, từ lâu cũng nên tìm một mảnh đất vàng an hưởng lúc tuổi già. Vân Liệt Diễm là vương phi của bổn vương, nữ nhân của bổn vương muốn sao trên trời, bổn vương cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng, đừng nói chỉ là hủy đi một Vân gia nho nhỏ” Hàn Chỉ đáp rất khách khí.
“Tứ vương gia, người đã quên mình gầy dựng giang sơn Đông Thịnh quốc này như thế nào rồi sao? Người nhẫn tâm ‘nối giáo cho giặc’, hủy đi công sức nhiều năm qua của mình sao? Đông Thịnh quốc cũng có trách nhiệm của người, người làm thần tử phải nên vì quân vì nước” Vẻ mặt Đại trưởng lão đầy tiếc nuối, nhìn thẳng vào Hàn Chỉ. Ông ta không ngờ Tứ vương gia từng có thể vì Đông Thịnh quốc mà vào sinh ra tử, ngày hôm nay lại bị yêu nữ này mê hoặc, khiến cho hắn làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.
“Theo như lời đại trưởng lão nói, bổn vương đã tận trung vì nước, ngày hôm nay cũng đến lúc bổn vương nên tận trung vì vương phi của mình” Nền tảng lập nước của Đông Thịnh quốc đã không còn liên quan gì đến hắn nữa, những mơ ước xa vời trước kia cũng đã tan thành mây khói từ nhiều năm trước.
“Nhu nhược! Vậy mà có thể vì một nữ tử nói những lời hoang đường như thế!” Đại trưởng lão vô cùng đau lòng, càng thêm hận không thể giết chết Vân Liệt Diễm.
“Phụt!” Vân Liệt Diễm nhịn không được cười ra tiếng. Hàn Chỉ, ngươi cũng quá cảm xúc rồi! Còn có vị Đại trưởng lão này, bộ dạng như con trai vừa chết thật là tức cười.
“Giết nàng ta!” Đại trưởng lão chỉ vào Vân Liệt Diễm, quải trượng đập mạnh lên mặt đất.
“Hừ! Không biết tốt xấu!” Vân Liệt Diễm vung tay lên, chỉ thấy một hỏa cầu cực lớn xuất hiện trên lòng bàn tay nàng, sau đó bay về phía tử sĩ Vân gia đang bày trận.
Không nghe thấy bất kỳ tiếng rên rỉ nào, hơn hai mươi tử sĩ vừa xông lên đã bị hỏa cầu hóa thành tro tàn.
Đại trưởng lão kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau.
“Sao rồi? Đại trưởng lão, còn muốn tiếp tục không?” Vân Liệt Diễm lại vung tay, hàng loạt hỏa cầu bắn lên không trung như những viên đạn, ngay sau đó lại tùy ý rơi xuống, những người còn lại của Vân gia liên tiếp gục xuống.
“Dừng tay! Dừng tay lại! Yêu nữ, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!” Đại trưởng lão quay đầu lại, nhìn thấy từng người phía sau mình không ngừng ngã xuống, nhịn không được lớn tiếng lên án Vân Liệt Diễm.
“Báo ứng à? Không được rồi, bổn tiểu thư đã xác định, đời này ta không có duyên với hai chữ này. Cho dù ta có làm bậy, giết người phóng hỏa, cũng không ai có thể gây khó dễ cho ta. Cho nên ngươi vẫn nên cầu nguyện cho kiếp sau của mình đi, ngàn vạn lần đừng có gặp lại ta, quả thật ta cũng không yêu thích gì lão bất tử nhà ngươi đâu” Lúc trước bức nàng đến bước đường cùng, tại sao không nghĩ đến bản thân ông ta sẽ gặp báo ứng? Một đám người không biết xấu hổ, hôm nay nàng sẽ cho bọn họ nhìn xem, rốt cuộc Vân gia bị diệt vong như thế nào!
“Chết hết đi!” Vân Liệt Diễm vung hai tay, hỏa cầu đầy trời như pháo hoa bị nghiền nát rơi xuống tứ tán. khóe môi Vân Liệt Diễm nhếch thành một nụ cười lạnh, cho tới bây giờ nàng đều không nghĩ rằng mình đã làm sai những gì. Trên thế giới này, vốn dĩ không có nhân quả báo ứng, chỉ là ngươi cũng nên trả giá cho những gì chính ngươi đã làm.
Lúc trước, Vân gia bức nàng đến bước đường cùng. Lúc thiếu chút nữa đã chết trong Diệt Thiên trận, nàng đã thề, có một ngày nàng nhất định phải hủy diệt Vân gia, cho bọn chúng cũng nếm thử mùi vị đến bước đường cùng.
“Đừng! Đừng mà!” Vân Phụng Thiên nhìn qua Vân Liệt Diễm, nước mắt tuôn chảy đầy mặt: “Diễm nhi, phụ thân sai rồi, phụ thân nguyện ý gánh chịu tất cả, con tha cho Vân gia đi, con tha cho bọn họ đi, được không? Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, con muốn giết thì hãy giết ta đi!”
Tâm nhi, là nàng đang trả thù ta sao? Nàng hận ta vì ta không đối xử tốt với Diễm nhi, đúng không? Cho nên ngày hôm nay Diễm nhi mới tàn nhẫn như thế, mới quyết tâm đuổi tận giết tuyệt cả Vân gia.
Vân Phụng Thiên rút đao của thị vệ bên cạnh, muốn cắt cổ, lại bị Vân Húc Nghiêu đá văng thanh đao ra.
“Phụ thân, là người đã sai. Lúc trước Diễm nhi cho dù si ngốc thì muội ấy cũng là người Vân gia, là con gái của người. Nếu lúc trước người có một chút tình cảm phụ tử, không xem trọng danh tiếng của Vân gia, quan tâm thêm gia đình và con cái của mình một chút, đại nương sẽ không khổ cực như vậy, Diễm nhi cũng sẽ không chịu ức hiếp nhiều năm. Nếu như tội nghiệt này là giành cho người thừa kế Vân gia, con thật sự tình nguyện năm đó bị đuổi ra khỏi Vân gia. Người bị vứt bỏ đáng lý ra không phải là Húc Trạch, mà chính là Vân Húc Nghiêu này. Con thà rằng bị người vứt bỏ như người đã vứt bỏ Húc Trạch, còn hơn là trơ mắt ra nhìn sự máu lạnh của người Vân gia, nhẫn tâm giết hại chính người nhà của mình”
“Nếu như phụ thân người có thể quan tâm con cái nhiều hơn một chút, Chỉ nhi cũng không tùy hứng làm bậy hại chết tam thẩm cùng đứa nhỏ chưa chào đời của tam thúc, Dao nhi cũng sẽ không vênh váo ba phen bốn bận muốn đẩy Diễm nhi vào chỗ chết. Tất cả tội nghiệt này đều do chiếc ghế gia chủ Vân gia tạo thành. Vân gia, thật sự không nên tiếp tục tồn tại, bởi vì chúng ta đã quên hết tính người từ lâu rồi, trong trái tim chúng ta cũng chỉ có vinh quang cùng quyền thế. Làm Thừa tướng nhiều năm, được người người kính ngưỡng, phụ thân có từng nghĩ xem mình rốt cuộc đã mất đi thứ gì hay không? Đại nương chết rồi, tam thẩm cũng chết rồi, Diễm nhi ngây dại mà người cũng chẳng quan tâm, Trạch nhi từ lúc sinh ra đã ốm yếu, người xem hắn như một món đồ vật thẳng tay ném ra ngoài. Người có từng nghĩ xem Trạch nhi có còn sống không? Người có quan tâm mấy năm nay Diễm nhi trôi qua như thế nào không? Lúc trước tam thẩm chết thảm, người có đứng ra tìm lấy công bằng hay không? Vì sao tam thúc lại bỏ đi, người có từng suy nghĩ hay không?”
“Thế nhưng cho dù người có làm sai nhiều chuyện như vậy, con vẫn không thể đứng nhìn người chết, bởi vì con cũng đi trên con đường của người, giúp đỡ Hiên Viên Minh tùy hứng làm bậy. Nếu như ngay từ đầu con không nghe lời các người, Vũ nhi cũng sẽ không gả cho Hiên Viên Minh, bây giờ cũng sẽ không chết. Một nữ nhân bị hủy dung nhiều năm, mặc dù nàng đã làm sai chuyện gì thì nàng cũng là người thống khổ nhất, nhưng mà các người vẫn lợi dụng nàng. Bây giờ, các người đã nhận được những gì? Bản tính của nàng không xấu, nhưng bởi vì được sinh ra trong một gia tộc như vậy, nàng đương nhiên sẽ bị lây nhiễm.
“Con sẽ không đứng nhìn mọi người chết. Người là phụ thân của con, cho dù người có làm ra loại chuyện gì, con cũng sẽ không trơ mắt nhìn người chết” Vân Húc Nghiêu nói xong những lời này, liền đứng dậy đi đến trước mặt Vân Liệt Diễm.
“Diễm nhi, ta biết rõ ta không có tư cách trách cứ muội. Muội muốn hủy diệt Vân gia, ta cũng không thể nói gì hơn, càng sẽ không ngăn cản muội. Thế nhưng ta chỉ có một chuyện cầu xin muội, xin muội có thể buông tha cho phụ thân, ông ấy bây giờ đã không còn võ công, đã không còn Vân gia, không còn cái gì nữa. Muội xem như là thương hại ông ấy, cho ông ấy một con đường sống, được không? Muội có thể nể tình mẫu thân của muội, mà tha cho ông ấy không? Ông ấy có lỗi với mẫu thân muội, nhưng hai người dù sao cũng từng là phu thê. Lúc trước mẫu thân muội không giết ông ấy, điều đó chứng minh ông ấy dù chết cũng không thể nào xóa hết tội lỗi của mình. Ta nguyện ý dùng cái chết của mình, đổi lấy một mạng của ông ấy. Vân gia có lỗi với muội, ta biết, ta cũng hiểu, cho nên ta hướng muội, nói lời xin lỗi. Xin lỗi muội!” Vân Húc Nghiêu nói xong, đưa tay đánh một chưởng vào ngực của mình. Máu tươi từ trong miệng phun ra, hắn không ngừng lui về sau hai bước, ngã trên mặt đất.
“Vân Húc Nghiêu!” Vân Liệt Diễm tiến lên, giữ chặt lấy hắn: “Ta cũng không nói là muốn ngươi chết. Chúng ta không oán không hận, ta muốn mạng của ngươi để làm cái gì?”
Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu, nàng quả thật không nghĩ sẽ giết Vân Húc Nghiêu, nhưng xác thực có đôi lúc nàng không thích hắn. Tuy nhiên quan hệ giữa bọn họ, gần đây không thù, ngày xưa không oán, nàng cũng không phải kẻ giết người vô tội vạ. Cho nên, nàng muốn mạng của hắn làm gì?
Về phần Vân Phụng Thiên, nàng nhiều lắm thì cũng chỉ muốn tra tấn ông ta mà thôi, chắc chắn sẽ không giết người. Nam nhân cặn bã này ngay cả Thủy Thiên cũng không bằng, ông ta không xứng để nàng ra tay.
“Ta đã sống đủ rồi. Làm gia chủ Vân gia là khoảng thời gian thống khổ nhất của ta” Vân Húc Nghiêu nói xong, hai mắt liền nhắm lại.
“Nghiêu nhi!” Vân Phụng Khải lết tới, định xem có thể cứu hắn hay không. Thế nhưng không ngờ, Vân Húc Nghiêu ra tay thật nặng, một đường lui cũng không cho bản thân mình.
“Con của ta!” Vân phủ cháy, nhị phu nhân trốn ra kịp thời. Thế nhưng khi nhìn thấy Vân Húc Nghiêu dẫn theo một đám người chạy về phía bên này, bà liền dẫn nha hoàn cùng gia đinh theo sau. Không ngờ vừa đến nơi liền nhìn thấy cảnh tượng con trai mình chết thảm.
“Con của ta! Mẫu thân chỉ có một mình con là con trai, con chết rồi thì mẫu thân phải làm sao bây giờ?” Nhị phu nhân xô một đám người chạy tới, liều mạng lắc lư thân thể của Vân Húc Nghiêu, nhưng hắn ta lại không có một chút phản ứng nào.
“Yêu nữ, trả con lại cho ta!” Nhị phu nhân đẩy Vân Liệt Diễm ra, phẫn hận mắng nàng. Sau đó quay đầu nhìn Vân Phụng Thiên, vội vàng lắc lắc thân thể của ông ta, nói: “Lão gia! Lão gia! Người phải làm chủ cho Nghiêu nhi, nó là con trai độc nhất của chúng ta!”
Vân Phụng Thiên lại ngơ ngác nhìn bà, cười ngây ngốc: “Tâm nhi! Tâm nhi! Ha ha! Tâm nhi, nàng quay về rồi!”
“Lão gia, tại sao người lại nhắc đến tên của tiện nhân đó? Nàng ta đã chết rất nhiều năm rồi, tại sao người vẫn còn chưa quên nàng?” Vẻ mặt nhị phu nhân tràn đầy ghen ghét. Đã nhiều năm trôi qua, tiện nhân kia vẫn là âm hồn bất tán sao? Nếu không phải nàng ta, nàng đã trở thành Thừa tướng phu nhân từ lâu rồi. Từ khi nàng ta đến Vân phủ, nàng ta hoàn toàn cướp hết tâm tư của lão gia.
“Hì hì, Tâm nhi, nàng quay về rồi! Tâm nhi! Ha ha!” Vân Phụng Thiên vẫn cười ngơ ngác.
“Không phải là ông ta trở nên ngu ngốc đó chứ?” Vân Liệt Diễm nhìn Vân Phụng Thiên, nhíu mày.
Phượng Lăng Tiêu tiến lên bắt mạch cho Vân Phụng Thiên, sau đó gật nhẹ đầu: “Là đần độn, mà hai chân có lẽ cũng tàn phế rồi”
“Kệ đi, cả đời ông ta theo đuổi quyền thế, không thương tiếc người nhà của mình. Lúc gần chết, lại còn có Vân Húc Nghiêu nguyện ý vì ông ta mà chết, xem như cũng đáng” Vân Liệt Diễm liếc nhìn Vân Phụng Thiên, rõ ràng đã có được tất cả, lại không biết điểm dừng.
Mà Đại trưởng lão Vân gia lúc này cũng đã co quắp ngã ngồi dưới đất, lẩm bẩm: “Xong rồi! Xong hết rồi!”
Người ông ta mang đến đây đều là tinh anh của Vân gia, nhưng chết thì đã chết, bị thương cũng đã bị thương, gần một trăm người, những người còn lại cũng không còn hoàn hảo nữa.
Vân gia, hoàn toàn diệt vong rồi!
“Từ hôm nay trở đi, trên đại lục này không còn Vân gia. Ta tuyên bố, Vân gia đã bị xoá tên!” Vân Liệt Diễm lạnh nhạt đảo qua từng người, mỗi chữ mỗi câu đều nói một cách rõ ràng.
“Thái tử điện hạ đến!” Không biết Ngự Lâm quân nào hô lên một câu, chỉ thấy Hiên Viên Phong dẫn theo bá quan văn võ đi về phía này.
“Hiên Viên Minh từ khi đăng cơ đến nay, không để ý sự sống chết của dân chúng, không quan tâm dân chúng lầm than. Sau cuộc nhất trí thương nghị giữa các trọng thần, đề cử nguyên thái tử Hiên Viên Phong lên ngôi tân hoàng, không biết Tứ vương gia có gì dị nghị hay không?” Lúc này, một đại thần tiến lên nói với Hàn Chỉ.
“Không có!” Hàn Chỉ lắc đầu, nhìn về phía Hiên Viên Phong: “Ta muốn Yến thành, được không?”
Hiên Viên Phong gật gật đầu, nói: “Trẫm tuyên bố, đem Yến thành giao cho Tứ vương gia. Từ nay về sau, Yến thành là lãnh thổ của Tứ vương gia, không có bất kỳ liên quan nào đến Đông Thịnh quốc!”
“Đa tạ Hoàng thượng!” Hàn Chỉ nhìn thoáng qua những võ tướng từ cổng thành chạy tới, bọn họ nhao nhao quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Phong: “Chúng thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Các khanh hãy bình thân!” Hiên Viên Phong vung ống tay áo, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị đã chấm dứt kể từ lúc này.
Ánh mắt Hiên Viên Phong rơi vào trên người Vân Liệt Diễm, tầng tầng quyến luyến. Thế nhưng, từ nay về sau sự quyến luyến này sẽ bị hắn chôn sâu một lần nữa, vĩnh viễn chôn chặt.
“Hoàng thượng, người muốn xử trí Hiên Viên Minh như thế nào?” Một đại thần tiến lên, nói.
“Trời cao có đức hiếu sinh, giam lỏng Hiên Viên Minh vào miếu hoàng gia, yên lặng lắng nghe Phật âm đi!” Hiên Viên Phong nhìn về phía Hiên Viên Minh đang chật vật ngồi trên đất, thở dài.
Hai Ngự Lâm quân tiến lên, định trói Hiên Viên Minh.
“Khoan đã!” Hiên Viên Minh đột nhiên nói một câu, sau đó hắn đi đến trước mặt Vân Liệt Diễm, nhìn chằm chằm nàng.
“Ta muốn hỏi nàng, nàng… có từng thích ta không?”
Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng thừa nhận, hắn yêu nữ nhân này. Từ lúc bắt đầu, hắn đã yêu nàng rồi, nhưng đến tận bây giờ hắn mới biết. Hắn liều mạng gây sự với nàng, tổn thương nàng, nhìn thấy nàng ở bên cạnh nam nhân khác sẽ điên cuồng ghen ghét, bởi vì hắn yêu nàng.
Nếu như lúc đó biết rõ tình cảm của mình, hắn sẽ không từ hôn, sẽ yêu nàng, bảo vệ nàng. Từ đầu, hắn chính là người làm sai, tự bỏ lỡ cơ hội của mình.
“Một chút, cũng không có sao?” Hiên Viên Minh chưa từ bỏ ý định. Nếu không có, lúc trước vì sao lại một hai yêu cầu Thừa tướng xin tứ hôn?
“Không có” Vân Liệt Diễm nhíu mày: “Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã rất chán ghét ngươi. Những chuyện ta ghét, ngươi đều làm”
Ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt, hắn chạy đến đốt tiểu viện của nàng, sau đó lại tìm một đống sát thủ tới giết nàng. Nam nhân như vậy, nàng mà thích thì nàng chính là kẻ bại não.
“Một chút cơ hội, nàng cũng không muốn cho ta sao?” Hắn thật sự là rất thích nàng.
“Không muốn” Vân Liệt Diễm đen mặt. Nàng không giết hắn đã là rất nể tình rồi, vậy mà còn đến hỏi nhiều chuyện như vậy. Bọn họ rất thân quen sao? Không hề!
“Nếu đã hỏi xong, ngươi có thể đi!” Gương mặt Hàn Chỉ lạnh lùng, rất không vui. Người này, vậy mà dám trước mặt hắn chạy đến nói thê tử của hắn rằng có thích hắn ta hay không, thật không đặt hắn vào mắt!
“Tứ ca, ta thua!” Hiên Viên Minh nhắm mắt lại. Hắn thua!
Thua đến thảm hại.
Ngay từ đầu, hắn không nên so đo với Hiên Viên Dã, không nên tự đánh mất phương hướng. Ỷ vào sự yêu thương của phụ hoàng, tự cho là đúng, tự tay hắn đẩy ngã nữ nhân mà mình yêu, còn hại chết nữ nhân đang mang thai con mình. Hắn, là người có tội!
Vậy thì hắn sống, còn có ý nghĩa gì nữa?
Hiên Viên Minh giơ tay lên. Chết rồi, cũng sẽ không thống khổ như thế nữa!
Sau lưng bị đánh, Hiên Viên Minh ngã ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Là Diệp Khuyết!
“Chết dễ như vậy thì thật hời cho ngươi!” Diệp Khuyết hừ lạnh, phế võ công của hắn ta, xem hắn ta còn chết thế nào nữa! Hắn ta đáng đời, cả đời nên bị giam, lắng nghe lời dạy của Phật tổ, học một ít cách làm người.
“Đưa đi!” Hiên Viên Phong ra lệnh.
Hiên Viên Minh bị đưa đi, Hiên Viên Phong đi đến trước mặt Vân Liệt Diễm, mỉm cười, muốn nói điều gì đó nhưng chỉ có thể nói một câu: “Bảo trọng!”
Năm đó hoa nở, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, nảy sinh thương tiếc.
Năm ấy hoa nở, hắn đứng nhìn nàng, từ nay về sau sa vào lưới tình.
Xoay người, một giọt nước mắt chảy xuống, hòa vào bụi đất.
Bảo trọng!
Đôi lời muốn nói từ editor:
Những chương truyện gần đây có rất nhiều cái chết xuất hiện, mỗi cái chết đều có ý nghĩa riêng, cũng có tiếc nuối và báo ứng.
Vân Mộng Vũ chết là điều nằm trong suy đoán của Phi, cách thức nàng chết Phi cũng từng nghĩ ra, nhưng những câu nói trước khi nàng chết lại làm Phi cảm thấy hụt hẫng. Từ khi Vân Mộng Vũ xuất hiện cho đến lúc nàng chết đi, Phi chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ nói hai từ ‘xin lỗi’ với Vân Liệt Diễm, có lẽ là vì ý nghĩ kẻ ác phải ác từ đầu đến cuối của Phi. Thế nhưng, những gì nàng nói, nàng xin lỗi, nàng hối hận, lại khiến Phi không thể nào tiếp tục trách vị nữ phụ này được. Thử hỏi một cô gái từ khi sinh ra đã là con vợ lẻ, cha lại không phải con trai trưởng, đồng thời không có chút quyền lực cùng tài phú nào, bên cạnh nàng còn có hai cô chị ỷ thế hiếp người là Vân Mộng Chỉ và Vân Mộng Dao, làm sao Vân Mộng Vũ có thể không ghen tị cho được? Con gái, khi ghen tị với ai thì phải tìm người đó để kiếm chuyện, nhưng đối với Vân Mộng Vũ thì Vân Mộng Dao chỉ có thể để nàng lôi kéo, kết bè kết phái, nịnh hót, bởi vì cô chị này có thể giúp nàng có một tương lai tươi sáng hơn. Thế cho nên, Vân Mộng Vũ chỉ có thể tìm Vân Liệt Diễm để trút hết những oán than trong lòng. ‘Bao cát’ từng bị mình hết lần này đến lần khác ức hiếp lại đột nhiên được gia chủ Vân gia yêu thương, được chỉ hôn cho Thất vương gia – người mà mình đem lòng yêu mến, lại có tin đồn nàng ta có qua lại với Tứ vương gia, đương nhiên Vân Mộng Vũ phải càng thêm đố kỵ. Giở hết mưu kế để rồi bị hủy dung, mất địa vị trong Vân gia, mất chiếc ghế vương phi, mất cả tương lai, Vân Mộng Vũ càng thêm quyết liệt và tàn nhẫn. Thế nhưng tình yêu, dù cho chỉ là sự lợi dụng và giả dối, vẫn kéo nàng quay lại khỏi vũng lầy tội nghiệt. Cuối cùng, nàng đã nhận ra những gì mình đáng phải nhận, nàng quay đầu, nhưng người nàng yêu vẫn còn ở bên trong vũng lầy, nhẫn tâm kéo tay nàng, để rồi nàng chết trước, chàng ‘chết’ sau, cả hai cùng chết.
Cái chết thứ hai khiến Phi thất vọng chính là Vân Húc Nghiêu. Người này tuy có đôi lúc khiến cho người ta hận đến cắn răng vì tính tình cố chấp và ngu quân với Vân gia. Thế nhưng xét cả Vân gia, ngoại trừ Vân Phụng Khải thì chỉ có Vân Húc Nghiêu là người nghĩa khí nhất. Vân Húc Nghiêu không chết, tự mình đứng lên gầy dựng lại một Vân gia chính nghĩa phò tá Hiên Viên Phong, có lẽ đây sẽ là một cái kết ít máu tanh hơn. Tuy nhiên, nếu Vân gia còn tồn tại, cho dù có là chính nghĩa hay phi chính nghĩa, nó cũng sẽ mãi là một vết nhơ trong lòng đọc giả giành cho “Nhi tử dị năng”.
Vân Phụng Thiên hóa điên có lẽ là cái kết lý tưởng nhất cho nhân vật này. Cả đời yêu Tâm nhi của ông, chết đi cũng lựa chọn Tâm nhi trở thành cái tên duy nhất được nhớ đến. Không phải là ông không biết hối hận, nuối tiếc, nếu không thì bảy năm qua Vân Phụng Thiên không có buông tay Vân gia, đêm đêm đều đến tiểu viện của Phượng Tâm Nghiên than khóc, cùng với lời cầu xin đại trưởng lão tha cho Vân Liệt Diễm trong Diệt Thiên trận vào bảy năm trước. Tuy nhiên, ông hối hận chưa đủ và nuối tiếc chưa sâu, vì thế mới bắt tay với Hiên Viên Minh, lợi dụng Vân Mộng Vũ, bắt giam Hiên Viên Phong, đối đầu với Hàn Chỉ, sau đó tự tay mình dâng cả Vân gia cho Vân Liệt Diễm.
Hiên Viên Minh có lẽ là người khiến cho đọc giả vừa tức vừa hận nhất trong cả bộ truyện. Với những ‘trò mèo’ của mình, Hiên Viên Minh đẩy cả bộ truyện lên cao trào rồi hạ tông một cách nhanh chóng. Nếu có một giải thưởng bình chọn cho ‘nam nhân vật phụ đần độn nhất năm’, Hiên Viên Minh sẽ đạt giải nhất. Yêu một người lại không biết mình yêu người đó, cứ nghĩ rằng mình hận nàng, để rồi không ngừng đẩy nàng ra xa, không ngừng tổn thương nàng, cuối cùng lại hỏi ‘nàng có từng thích ta không?’. Có lẽ bây giờ Hiên Viên Minh cũng nhận ra mình yêu Vân Mộng Vũ, bởi vì con người của hắn rất có tình có nghĩa, chỉ vì bị sự cố chấp che mắt cùng cưng chiều từ Hiên Viên Hi, khiến cho hắn nghĩ rằng tất cả đều là của mình, mà thứ đã là của mình thì không thể bị người khác chạm tay vào. Tuy nhiên, nếu như Hiên Viên Minh có tốt với Vân Liệt Diễm ngay từ đầu thì nàng cũng không thể là của hắn, bởi vì sứ mạng của Vân Liệt Diễm khi đến nơi đây chính là để yêu Hàn Chỉ, và Hiên Viên Minh có lẽ nên là một Hiên Viên Phong thứ hai – yêu nàng, tôn trọng nàng và chúc phúc cho nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]