Chương trước
Chương sau
Một lát sau, Thủy Linh Lung cầm lấy một quả cầu thủy tinh màuxanh lam trong tay, to cỡ chừng một nắm đấm lớn. Xung quanh quả cầu thủy tinh còn quanh quẩn một chút ánh sáng lấp lánh màu xanh.

“Đây là cái gì vậy?” Vân Liệt Diễm có chút tò mò, đi qua.

Thủy Linh Lung tháo một chiếc nhẫn màu xanh lam cực kỳ tinh xảo đeo trênngón tay gỡ xuống, một chiếc nhẫn có hoa văn cỏ bốn lá đáng yêu. VânLiệt Diễm không khỏi thở dài, nhẫn ở thời cổ đại này sao có thể làm đếnxinh đẹp như vậy được chứ?

“Cái này cho ngươi” Thủy Linh Lung đưa chiếc nhẫn cho Vân Liệt Diễm.

“Nhưng mà…” Vân Liệt Diễm do dự. Bọn họ chỉ gặp nhau lần đầu tiên, nhận quà có phải có chút không tốt hay không?

“Cầm đi! Con đã là thê tử của A Chỉ thì chính là con dâu của ta, cái này xem như là lễ ra mắt” Thủy Linh Lung đặt chiếc nhẫn vào tay Vân LiệtDiễm, nói tiếp: “Con cứ nhỏ máu nhận chủ đi! Ta tên là Thủy Linh Lung,chiếc nhẫn này cũng có thể được coi là tín vật của Thủy thị, nhưng cũngkhông phải là vậy quý giá gì, chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật mà thôi, con cứ cầm đi”

Vân Liệt Diễm cầm lấy chiếc nhẫn, sau đónhỏ máu nhận chủ. Lúc này, Thủy Linh Lung mới cầm quả cầu thủy tinh trên tay, cười nói: “Bên trong nhẫn trữ vật có một chiếc hộp ngọc bích, lấyra rồi bỏ cái này vào”

Vân Liệt Diễm làm theo.

Thủy Linh Lung đưa chiếc hộp cho Vân Liệt Diễm, nói: “Cất vào đi, nhưng phải nhớ kỹ, mặc kệ lúc nào cũng không được lấy ra. Thứ này chính là viênngọc căn nguyên hệ Thủy”

Ngọc căn nguyên hệ Thủy? Vân Liệt Diễm trợn tròn hai mắt nhìn, nhưng cũng không nói cái gì.

“Sau này con sẽ biết tác dụng của nó. Đại lục Thần Chi tổng cộng có bảy viên ngọc căn nguyên, được phân biệt là Kim Nguyên, Mộc Nguyên, Thủy Nguyên, Hỏa Nguyên, Thổ Nguyên, Phong Nguyên cùng Lôi Nguyên. Bảy viên ngọc căn nguyên này chứa đựng toàn bộ năng lượng thiên nhiên, cộng thêm một viên ngọc Khai Nguyên nữa. Chúng được tạo ra để duy trì sự sống của đại lụcThần Chi và đại lục Tranh Vanh. Tạm thời không nói đến viên ngọc KhaiNguyên, bảy viên ngọc căn nguyên kia đều chứa một loại năng lượng rấtcường đại. Trên thế giới này, ngoại trừ là linh thú cùng thần thú may ra mới có năng lượng chống lại được, bởi vì bản thân của chúng cũng đượctạo ra từ kết quả của tự nhiên, trước khi có sự xuất hiện của loàingười. Mà loài người nếu như muốn có được loại năng lượng này thì nhấtđịnh phải dùng đến những viên ngọc căn nguyên. Do đó, trên đại lục ThầnChi rộng lớn, mỗi người đều vì một viên ngọc căn nguyên mà điên cuồngchém giết lẫn nhau. Sau khi cầm trong tay ngọc căn nguyên, những ngườiđó đã sáng lập ra bảy gia tộc lớn, trở thành chúa tể của đại lục ThầnChi. Viên Thủy Nguyên này chính là được Thủy thị nắm giữ” Thủy Linh Lung giải thích sơ lượt cho Vân Liệt Diễm lai lịch của viên ngọc căn nguyênhệ Thủy.

“Nói như vậy… người thuộc gia tộc Thủy thị sao?” Vân Liệt Diễm nghe hiểu, thì ra Thủy Linh Lung thật sự đến từ đại lục Thần Chi.

Thủy Linh Lung gật nhẹ đầu: “Ta mang theo Thủy Nguyên rời khỏi đại lục ThầnChi chính là vì tránh cho hai gia tộc lớn tranh đoạt nó một lần nữa. Tuy nhiên, bây giờ ta đã không thể trở về”

“Tại sao?” Vân Liệt Diễm cảm thấy rất kỳ quái. Nàng ấy là người của đại lục Thần Chi, tại sao lại không thể trở về?

“Ngoại trừ là người đạt đến Thần cấp, nếu không thì không thể nào xuyên quamàn chắn ranh giới của đại lục Thần Chi. Còn muốn rời khỏi đại lục ThầnChi thì phải tự phế hết võ công, trở thành một người vô dụng. Người củađại lục Thần Chi có thể đạt tới Thần cấp, thật ra không phải là trườngsinh bất lão, tuổi thọ chỉ dài hơn so với người bình thường mà thôi,cũng khoảng một ngàn năm. Thật sự trường sinh bất lão chỉ có thể là thần thú Thượng Cổ có năng lực ‘hủy thiên diệt địa’ trong truyền thuyết, cho nên không có người nào nguyện ý phế bỏ võ công để đặt chân vào đại lụcTranh Vanh này cả. Ta tự phế bỏ võ công là vì bảo vệ Thủy Nguyên, khôngthể không đặt nó vào trong cơ thể của mình. Ta nên chết từ lâu rồi, làvì có Thủy Nguyên trong người mới có thể miễn cưỡng chống đỡ đến bâygiờ. Hôm nay, rốt cuộc cũng chờ được con và A Chỉ đến đây, ta cũng cóthể được giải thoát rồi!” Khóe môi Thủy Linh Lung nhếch lên một nụ cườivui vẻ. Bị giam cầm hơn hai mươi năm, không phải là bà không mệt mỏi,chỉ là còn một chuyện chưa giải quyết xong mà thôi.

“Không có Thủy Nguyên thì người sẽ chết sao? Vậy tại sao người còn muốn lấy nó ra? Nó nằm trong cơ thể người thì người sẽ không phải chết, tại saongười lại làm như vậy?” Vân Liệt Diễm đặt chiếc hộp vào trong tay củaThủy Linh Lung, nói: “Người mau lấy lại đi!”

Tuy Thủy Nguyên rất quan trọng đối với nàng, nhưng mạng người cũng rất quan trọng, vẫn nên cứu người trước thì hơn.

“Không cần đâu, ta đã không cần nó nữa rồi, con cứ giữ lấy nó đi. Lúc trướckhi ta ra đi là có nguyên nhân bất đắc dĩ, bây giờ con hãy giúp ta đưanó trở về. Ta còn có một chuyện mong con giúp đỡ, cho nên Thủy Nguyênnày xem như là quà tặng ta cho con” Thủy Linh Lung mỉm cười yếu ớt, đặtchiếc hộp đựng Thủy Nguyên lại cho Vân Liệt Diễm: “Cất đi, bọn họ đếnrồi!”

Vân Liệt Diễm chỉ đành cất Thủy Nguyên vào, sau đó liền nghe thấy âm thanh cửa đá mở ra, Hiên Viên Hi và Hàn Chỉ cùngnhau đi vào.

Hàn Chỉ cõng Hiên Viên Hi, nhưng sắc mặt của hắn lại… cực kỳ lúng túng.

Vừa đến nơi, Hàn Chỉ ngay lập tức ném Hiên Viên Hi trên mặt đất.

“A Chỉ!” Thủy Linh Lung từ trên mặt đất đứng lên, thân thể của bà dườngnhư đã rất suy yếu, suy yếu đến gần như đứng không vững, may mắn có VânLiệt Diễm kịp thời đỡ lấy bà.

“Mẫu thân!” Hàn Chỉ đã có rất nhiều năm không gặp Thủy Linh Lung, vừa nhìn thấy bà lại có cảm giác như đang nằm mơ.

Hàn Chỉ quỳ trước mặt Thủy Linh Lung, ngẩng đầu nhìn bà.

“Thật là một đứa nhỏ nghe lời” Thủy Linh Lung vuốt ve gương mặt của Hàn Chỉ,đứa nhỏ này vẫn rất giống khi còn nhỏ, rất nghe lời.

Nhiều năm qua, vậy mà hắn thật sự không tháo mặt nạ xuống.

“Linh Lung, chuyện ta đồng ý nàng, ta đã làm được. Vậy còn chuyện nàng đồng ý với ta đâu?” Hiên Viên Hi vịn tay vào tảng đá, sức khỏe đã không chophép ông đi một quãng đường dài như vậy nữa, nhờ có Hàn Chỉ, nếu khôngchỉ sợ ông đã không thể chống đỡ đến nơi này.

“Ngươiyên tâm đi, ta sẽ không nuốt lời. Tính mạng của ta cũng đã đến giới hạnrồi, sẽ không sống lâu hơn so với ngươi đâu” Thủy Linh Lung liếc nhìnHiên Viên Hi với ánh mắt lạnh nhạt.

“Ha ha ha, đếnbây giờ mà nàng vẫn dùng ánh mắt này để nhìn ta sao? Thủy Linh Lung, nam nhân họ Hàn kia rốt cuộc có gì tốt? Nhiều năm qua nàng vẫn không quênđược hắn sao? Hơn ba mươi năm, hắn có xuất hiện một lần nào không? Hắncó đến tìm nàng sao?” Hai mắt Hiên Viên Hi đỏ ửng. Đã nhiều năm trôiqua, cách gì ông cũng đều thử, nhưng bà ấy vẫn dùng ánh mắt lạnh nhạtnày nhìn ông, nhìn ông như nhìn một người xa lạ.

Ông không hiểu, nam nhân họ Hàn kia rốt cuộc có thứ gì để đáng cho bà ấy thủy chung nhiều năm qua như vậy?

“Câm miệng! Ngươi không có tư cách nói mẫu thân ta như vậy!” Hàn Chỉ lạnhlùng liếc nhìn Hiên Viên Hi. Chỉ cần nhìn dây xích cùng chiếc lồng tơvàng kia là hắn đã biết mấy năm qua mẫu thân đã sống như thế nào. Lãogià này là một tên điên, vậy mà dám nhốt mẫu thân nhiều năm như vậy!

“Ngươi cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi! Hàn Chỉ, ngươi vĩnh viễn cũngchỉ là một đứa con hoang! Phụ thân ruột của ngươi không cần ngươi, chotới bây giờ hắn ta cũng đều không cần ngươi!” Mỗi một lần Hiên Viên Hinhìn thấy Hàn Chỉ đều nhớ đến nam nhân đã cướp trái tim của Thủy LinhLung. Hắn ta rốt cuộc là người như thế nào, hắn ta có tư cách gì lạikhiến cho Thủy Linh Lung chờ đợi hắn ta nhiều năm như vậy chứ?

“Ngươi cần gì phải thế? Từ lúc ta tiến cung cùng ngươi năm đó cũng đã nói,Thủy Linh Lung ta đời này kiếp này cũng sẽ không yêu ai khác ngoại trừphụ thân của A Chỉ. A Chỉ cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, ngươi tổnthương nó nhiều năm như vậy, nó có tội tình gì chứ?” Thủy Linh Lung thởdài một tiếng. Tại sao ông ta không chịu hiểu rằng bà vĩnh viễn cũngkhông thể yêu ông ta?

Lòng của bà từ lâu đã trao cho Hàn Lăng, cuộc đời này tuyệt đối sẽ không yêu ái khác ngoại trừ Hàn Lăng.

“Ta kém nam nhân họ Hàn kia ở chỗ nào? Nàng nói đi! Đã nhiều năm qua ta đổi xử với nàng không tốt sao? Ta cho nàng tất cả những thứ mà nữ nhân đềuhâm mộ, nhưng nàng lại chẳng chẳng thèm ngó ngàng tới. Từ đầu đến cuốinàng cũng không chịu nhìn về phía ta một lần. Thủy Linh Lung, hơn bamươi năm, cho dù trái tim nàng có làm bằng sắt đá thì cũng sẽ phải ấmlên chứ!” Hiên Viên Hi nhìn Thủy Linh Lung. Bà ấy thật sự không yêu ôngsao?

“Câm miệng! Lão biến thái, chỗ nào ngươi cũngkém người ta!” Vân Liệt Diễm nhặt đại một nhánh cây nhỏ trên đất, khôngchút lưu tính đánh về Hiên Viên Hi. Lão già chết tiệt! Lão biến tháichết tiệt!

Thủy Linh Lung cùng Hàn Chỉ không đánh ông ta, cũng không có nghĩa là nàng sẽ không đánh ông ta!

“Ngươi!” Hiên Viên Hi ôm lấy khuôn mặt chảy máu, chỉ tay vào Vân Liệt Diễm:“Ngươi là tiểu thư Vân gia kia! Không phải ngươi đã chết sao?”

“Ngươi mới chết! Chuyện của lão nương đến phiên ngươi quản sao? Còn nữa, namnhân của lão nương cũng không đến lượt ngươi mắng!” Vân Liệt Diễm tiếnlên, giữ chặt cổ áo Hiên Viên Hi, quát lớn: “Ta nói cho ngươi biết, lãonương ghét nhất là nghe thấy hai chữ ‘con hoang’! Con mẹ nó! Ngươi mớilà con hoang! Cả nhà ngươi đều là con hoang! Ngươi còn dám nói ra haichữ này trước mặt lão nương sao? Bây giờ lão nương cắt đứt lưỡi xemngươi còn nói được không!”

“Ngươi… Ngươi… Ngươi…”Hiên Viên Hi lắp bắp liên tiếp mấy chữ ‘ngươi’. Ông ta bị khí thế củaVân Liệt Diễm làm cho cả người run rẩy, một câu hoàn chỉnh cũng khôngnói ra.

“Hừ!” Vân Liệt Diễm một cước đạp cho Hiên Viên Hi té ngã trên mặt đất.

Hàn Chỉ nhìn Vân Liệt Diễm, gương mặt tràn đầy vui vẻ. Một câu ‘nam nhâncủa lão nương’ của nàng khiến cho hắn cảm thấy như mình đang nằm mơ.Nàng nói như vậy có phải là đã chấp nhận làm thê tử của hắn hay không?

Mà ngay cả Thủy Linh Lung cũng nhịn không được mà cong khóe miệng. Đối với người con dâu Vân Liệt Diễm này, bà lại vô cùng thỏa mãn. Có Vân LiệtDiễm ở bên cạnh, A Chỉ có lẽ sẽ vui vẻ hạnh phúc. Bà không có chăm sóc A Chỉ nhiều, sau này cũng không còn cơ hội nữa rồi, hi vọng Vân LiệtDiễm có thể chăm sóc cho con trai của bà.

“Linh Lung, ta đã cho Minh nhi kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nó là đứa nhỏ mà nàng đãtừng chăm sóc đó. Nếu như nàng có thể thừa nhận nó là con của nàng, tacũng sẽ không dùng cách này để giữ nàng lại!” Một lát sau, Hiên Viên Hinói như than thở.

“Con trai của ta chỉ có một mình AChỉ” Thủy Linh Lung rất khó xử với cách làm của Hiên Viên Hi. Vậy mà ông ta có thể nghĩ ra cách này để giữ bà lại, không tiếc giết chết mẫu phicủa Hiên Viên Minh, đưa nó qua cho bà nuôi dưỡng, còn nói nó là con củahai người.

Cả đời này, bà chỉ có một mình A Chỉ,không còn đứa con nào khác. Cho nên, bà cuối cùng vẫn để Hiên Viên Minhrời đi, cho dù đó là một đứa nhỏ rất đáng yêu.

“Mẹnó! Cũng chỉ có lão già biến thái chết tiệt như ngươi mới có thể nghĩ ra một cách biến thái như vậy! Sao ngươi có thể bắt người khác ôm một đứanhỏ từ trên trời rơi xuống, rồi nhận nó là con của mình? Thật là vô sỉ!Trách không được Hiên Viên Minh bại não như vậy, thì ra là do di truyền. Không thể không thừa nhận, sức mạnh di truyền thật là kinh khủng!” VânLiệt Diễm hừ một tiếng. Thật không hỗ là cha con, cả đám đều treo haichữ ‘con hoang’ nơi cửa miệng, giống như chính hai người bọn họ không có phụ mẫu vậy!

“Ngươi…!” Hiên Viên Hi sắp bị Vân LiệtDiễm chọc cho tức chết. Lúc trước ông ta thật sự là bị mù mới có thểnghĩ cách gả nàng cho Minh nhi!

“Ngươi cái gì ngươi?Ngươi nên chết sớm đi cho rồi, có cần bổn tiểu thư tiễn ngươi một đoạnđường không?” Vân Liệt Diễm giơ giơ nhánh cây trong tay, dọa: “Nghe nóiphía dưới nơi này là một vách núi cao vạn trượng, một nơi cực phẩm nhưvậy mà ngươi cũng có thể đào tới, khẳng định là để dành chôn chính mình, đúng không?”

Hiên Viên Hi bị chọc tức đến đỏ bừng cả mặt, chỉ tay vào Vân Liệt Diễm cả buổi cũng không nói nên một câu.

Hàn Chỉ lắc lắc đầu: “Ta không sao! Mẫu thân, mấy năm nay đã để người chịu khổ rồi, là con đã đến trễ”

“Không phải lỗi của con. Hiên Viên Hi cho ta ăn dược để tạo cái chết giả, lúcđó con còn quá nhỏ, làm sao có thể biết đó là một âm mưu” Khi đó ThủyLinh Lung cũng không ngờ Hiên Viên Hi sẽ vì yêu mà sinh hận, sau đó làmra những chuyện kia.

Vân Liệt Diễm ném Hiên Viên Hi vào trong mật đạo, bảo đảm ông ta tuyệt đối không nghe lén bọn họ nói chuyện mới quay trở lại.

Khi trở lại đã nhìn thấy sắc mặt của Thủy Linh Lung càng thêm tái nhợt, thậm chí còn không thấy một chút hồng hào.

“Diễm nhi, phải không?” Thủy Linh Lung mỉm cười với Vân Liệt Diễm: “Vừa biết được tên của con, gọi rất êm tai!”

Vân Liệt Diễm nhếch môi, có chút đắc ý.

Cho tới bây giờ nàng cũng không có nhiều người thân, cũng không biết cha mẹ là khái niệm gì. Lúc đến Phượng gia, mọi người đều rất yêu thương nàngnhưng vẫn thiếu một chút gì đó.

Bây giờ nghe thấy lời nói của Thủy Linh Lung, trong lòng nàng lại xuất hiện một chút ngọt ngào.

“Mẫu thân, người nói có chuyện muốn nói với bọn con, là chuyện gì?” Hàn Chỉ hỏi.

Thủy Linh Lung tựa vào trong ngực Hàn Chỉ, vươn tay vuốt ve gương mặt củahắn: “A Chỉ, những gì ta nói với con lúc này, con nhất định phải nhớ kỹ”

Hàn Chỉ gật đầu.

“Tên của ta là Thủy Linh Lung, đến từ một trong tám gia tộc lớn của đại lụcThần Chi – gia tộc Thủy thị, là con gái của tộc trưởng. Phụ thân của con tên là Hàn Lăng, là tộc trưởng gia tộc Hàn thị. Thủy thị cùng Hàn thịtranh đoạt Thủy Nguyên cũng không phải ngày một ngày hai, có thể nóichúng ta chính là hai kẻ thù lớn nhất đại lục Thần Chi. Lúc đó ta còntrẻ, gặp được phụ thân của con. Chúng ta điên cuồng tranh đoạt ThủyNguyên, đấu trí so dũng khí, cuối cùng lại yêu nhau, chỉ là mối nhânduyên này từ khi bắt đầu đã không được chúc phúc. Sau khi người tronghai gia tộc biết chuyện, dường như náo loạn lật trời. Vì chuyện này màphụ thân ta bị trọng thương, ta trở thành tội nhân của gia tộc Thủy thị. Để tránh cho hai gia tộc tiếp tục tranh tranh giành giành, mà lúc đó ta lại phát hiện mình mang thai con, bất đắc dĩ ta đành trộm Thủy Nguyên,tự phế võ công của mình, xuyên qua đại lục Tranh Vanh.

“Lúc đó đi cùng ta còn một một gia nhân – Thủy Thiên, hắn giúp ta băng quaMạt Nhật Sâm Lâm cùng Tử Vong Sơn Mạch. Lúc đến Đông Thịnh quốc, hắn lại rời đi. Điều này cũng không thể trách hắn, không ai có thể chấp nhậnđược chuyện công lực nhiều năm của mình bị phế đi chỉ trong nháy mắt,trở thành một người bình thường. Thế nhưng may mắn là hắn cũng khôngbiết trên người ta có Thủy Nguyên, nếu không cũng sẽ không rời đi dễdàng như vậy. Lúc trước hắn cũng nhất mực trung thành và tận tâm, nhưngtrải qua một trận long trời lỡ đất ai cũng sẽ thay đổi. Ta lẻ loi mộtmình, võ công bị phế, nếu lúc ấy không gặp được người tốt chỉ sợ đã chết trước khi sinh ra con”

“Nhưng lúc trở dạ lại xảy rachuyện ngoài ý muốn. Khi đó ta tá túc trong một thôn trang nhỏ, con trai thôn trưởng có ý đồ với ta, chỉ là do ta mang thai nên hắn ta vẫn chưađộng tay động chân. Vì vậy, ngày ta vừa sinh con ra hắn lại xông vàophòng của ta với ý đồ cưỡng gian, may mắn lúc ấy Hiên Viên Hi cải trangđi ngang qua nghỉ chân, nghe thấy tiếng kêu cứu liền đến cứu ta. Sứckhỏe của ta lúc ấy rất suy yếu, gần như có thể chết bất cứ lúc nào. Hiên Viên Hi tranh thủ lúc ta mơ màng định đưa ta đi, lúc ấy ta sợ ông ta sẽ bỏ rơi con ở lại nên ta đã liều mạng chạy đến ôm chặt lấy con, HiênViên Hi bất đắc dĩ cũng đành đưa con cùng đi. Bất kể thế nào thì lần đónếu không có ông ta, mẫu tử chúng ta cũng không thể sống đến ngày hômnay”

“Ông ta đưa ta về hoàng cung. Ta nói cho ông tabiết ta họ Hàn, vì vậy ta được phong làm Hàn phi, mỗi ngày đều đến nộicung của ta. Lúc đầu, ông quả thật rất tốt với ta, cũng không ép buộcta. Ta cũng có thể xem như rất tự tại, thậm chí còn có thể tự do ra vàohoàng cung, chỉ có điều là phải dưới sự giám thị của ông ta. Cứ như vậyvài năm trôi qua, ta vẫn không đáp ứng trở thành phi tử chính thức củaông ta”

____Đường phân cách thiếu một đoạn____

(Bản tiếng Trung chỗ này thiếu một đoạn, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm đếnnội dung bộ truyện. Dựa vào những đoạn sau thì nội dung đoạn này là Thủy Linh Lung kể về chuyện bà gặp Hiên Viên Hi, Hiên Viên Hi hại Nhu phi,ẵm Hiên Viên Minh đến cho bà nuôi rồi bảo đây là con trai của hai người. Sau đó có lẽ Hàn Chỉ kể chuyện hắn gặp Vân Liệt Diễm như thế nào choThủy Linh Lung, rồi bà bắt hai người làm lễ bái đường để bà chứng giám)

____Đường phân cách thiếu một đoạn____

“Ha ha, chẳng qua cũng chỉ là một nghi thức mà thôi, để cho ta lúc còn sống có thể nhìn thấy A Chỉ thành gia lập thất. Về phần lễ thành thân lúcnào thì sau này hai đứa tự thương lượng cũng không muộn. Nếu con khôngthích A Chỉ thì cứ bỏ nó cũng được!” Thủy Linh Lung nắm chặt tay VânLiệt Diễm, dịu dàng nói.

Vân Liệt Diễm vừa nghe thấylời nói của Thủy Linh Lung liền ngẩng đầu nhìn bà. Không phải Thủy LinhLung cũng xuyên không tới chứ? Ở đâu ra một người mẹ chồng như vậy?Không thích con trai bà thì nàng liền bỏ! Trời ạ!

Vân Liệt Diễm có chút hận đời khi gặp Thủy Linh Lung quá muộn. Nàng nắm tay Thủy Linh Lung, nói: “Con muốn gọi người là tỷ tỷ…”

“Ha ha! Gọi mẫu thân cũng vậy thôi, chúng ta đều là người một nhà” ThủyLinh Lung nháy nháy mắt với Vân Liệt Diễm, nói: “A Chỉ giao cho con, mặc con sai vặt. Ta có thể cam đoan với con, con bắt nó đi hướng đông, nótuyệt đối sẽ không dám đi về phía tây!”

Khóe miệngHàn Chỉ co rút. Nhớ lúc bé mẫu thân từng dạy rằng cuộc đời của hắn chỉcó ba nữ nhân là quan trọng nhất. Lúc còn nhỏ phải nghe lời dạy của mẫuthân, khi đã có thê tử thì phải nghe lời nàng, sau này có con gái thìphải nâng niu cưng chiều nó như bảo bối.

Ngoại trừ ba người đó ra, tất cả những nữ nhân khác trên đời này đều phải xem nhưđộc, vĩnh viễn không được trương sắc mặt tốt cho bọn họ, vĩnh viễn không liếc nhìn bọn họ dù chỉ một lần.

Mẫu thân còn nóimẫu thân không thể ở bên cạnh hắn cả đời, cho nên sau khi hắn gặp đượcthê tử thì phải nhất định chung thủy nghe lời nàng. Nguyên nhân là vìnàng ấy sẽ ở bên cạnh hắn cả đời, đồng thời cũng là nữ nhân đối xử tốtvới hắn cả đời này.

Trong trí nhớ lẻ tẻ của Hàn Chỉ, những điều này là ấn tượng khắc rất sâu, cũng là toàn bộ những gì mẫu thân dạy hắn.

“Được rồi!” Vân Liệt Diễm xoắn xuýt một lúc lâu, rốt cuộc cũng gật đầu. ThủyLinh Lung đưa Thủy Nguyên cho nàng, giúp nàng giải quyết một phần củavấn đề lớn kia, nàng không báo đáp thì trong lòng cũng không được thoảimái.

Về phần Hàn Chỉ thì dù sao tới tận bây giờ cũnglà nam nhân đầu tiên khiến cho nàng động tâm. Nàng cũng không phải làngười khó tính, bái đường thì bái đường thôi, dù sao cũng sẽ không mấtmột miếng thịt. Hơn nữa, Thủy Linh Lung cũng đã nói, nam nhân không nghe lời thì có thể bỏ!

Bái đường rồi cũng có thể bỏ mà!

Vân Liệt Diễm tự an ủi bản thân, rốt cuộc cũng đồng ý.

Thủy Linh Lung mỉm cười, gật gật đầu: “Vậy thì bắt đầu đi! Nghi thức của đại lục Thần Chi bọn ta không giống với đại lục Tranh Vanh, hai đứa chỉ cần quỳ trước mặt ta là được rồi”

Không phải là rất đơn giản hay sao?

Vân Liệt Diễm cũng không nghĩ nhiều, theo Hàn Chỉ quỳ xuống.

Thủy Linh Lung mỉm cười nhìn hai người, quanh người lại xuất hiện những tiasáng màu xanh lam một lần nữa, sau đó những tia sáng này lại biến thànhmột một chuỗi ký tự kỳ quái. Sau khi Thủy Linh Lung lẩm nhẩm một câu gìđó, chuỗi ký tự này lại chạy đến đỉnh đầu bọn họ.

“Hàn Chỉ, Vân Liệt Diễm, từ hôm nay trở đi hai con sẽ kết thành phu thê. Talấy danh nghĩa của bề trên định ra một hiệp ước bình đẳng, đời này kiếpnày, hai con sẽ không xa không rời, cho dù có sinh lão bệnh tử, nghèokhó hay phú quý cũng vĩnh viễn không phản bội nhau, vĩnh viễn không chia lìa nhau. Các con có nguyện ý không?” Thủy Linh Lung hỏi.

“Con nguyện ý!” Hàn Chỉ đáp.

“Con nguyện ý!” Vân Liệt Diễm vừa nói ra khỏi miệng lại thầm nghĩ lời thềcủa đại lục Thần Chi thật giống với lời thề kết hôn của người phương Tây ở thế giới hiện đại, có lẽ nàng không cần thêm một câu ‘I do’ (3) nữa đâu nhỉ?

(3) I do trong tiếng Anh được chú rễ cùng cô dâu tuyên thệ trong hôn lễ kết hôn, nghĩa là ‘Tôi đồng ý’.

Đúng lúc này, từ đầu ngón tay áp út của Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ chảy ramột giọt máu, từ từ bay lên hòa lẫn vào những ký tự kỳ quái trên đầu bọn họ. Những ký tự kia cũng tự phân thành hai phần nhập vào cơ thể haingười, sau đó biến mất.

Trong đầu hai người đột nhiên xuất hiện những hình ảnh rất phức tạp.

Hàn Chỉ nhìn thấy kiếp trước của Vân Liệt Diễm. Khi còn bé nàng đã bị vứtbỏ, sau đó điên cuồng huấn luyện, giết người, không ngừng chạy tới chạylui trong thế giới kỳ lạ đó, bị thương rồi lại tự đứng lên, lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết, đối mặt với cái chết của những bằng hữu thân thiết, thống khổ điên cuồng quanh quẩn trong lòng nàng. Sau đónàng chết đi một cách khó hiểu, hình ảnh tiếp tục với kiếp này của nàng. Vừa ra đời đã bị gọi là kẻ ngu, chỉ có một mình Phượng Tâm Nghiên không chán ghét nàng, kiên nhẫn dạy bảo nàng từng chút một. Tất cả người Vângia đều khinh thường nàng, ngay cả Vân thừa tướng cũng không thèm liếcmắt nhìn nàng dù chỉ một lần. Nàng đường đường là thiên kim tiểu thư phủ thừa tướng mà phải sống một cuộc sống còn thua cả hạ nhân. Sau đóPhượng Tâm Nghiên qua đời, nàng cùng Mộc Miên nương tựa lẫn nhau sốngtrong Vân phủ. Rồi nàng gặp Hiên Viên Minh như thế nào, gặp hắn như thếnào, còn có đại hội tìm người thừa kế Vân gia, cả những chuyện xảy rasau khi hắn rời khỏi đó. Còn có những năm qua nàng cùng Vân Thiểm Thiểmlênh đênh trên biển, rồi đến Phượng gia, rồi trải qua khoảng thời gianbảy năm như thế nào. Tất cả mọi chuyện đều xuất hiện trước mắt hắn, gầnnhư chân thật.

____Đường phân cách thiếu một đoạn____

(Bản tiếng Trung chỗ này lại thiếu một đoạn. Dựa câu chuyện ở phía dưới thìnội dung phần này là Vân Liệt Diễm được nhìn thấy cuộc sống lúc nhỏ củaHàn Chỉ, từ lúc hắn ở hoàng cung cùng Diệp Khuyết, bị người khác ứchiếp, bị Hiên Viên Hi xem thường, khao khát được kêu một tiếng ‘phụhoàng’ như Hiên Viên Minh. Sau đó hắn ra trận, gặp được Vân Phụng Khải,vào sinh ra tử không tiếc máu xương, rồi thành lập ra Mạt Nhật. Hắn gặpnàng, cứu nàng, rồi đi tìm nàng, gặp lại nàng và những chuyện hai ngườiphải đối mặt gần đây)

____Đường phân cách thiếu một đoạn____

“Mẫu thân!” Vân Liệt Diễm nhìn thấy bộ dạng như vậy của Thủy Linh Lung, nhịn không được mà kêu ra tiếng.

Thủy Linh Lung nhìn Vân Liệt Diễm, nở nụ cười: “Đồng ý với ta, giúp ta hóa giải ân oán hai gia tộc, được không?”

Vân Liệt Diễm gật đầu, cũng bất chấp chuyện lúc nãy cổ quái như thế nào.

Thủy Linh Lung mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hàn Chỉ: “A Chỉ, để cho ta nhìngương mặt của con một lần nữa đi. Con rất giống Hàn Lăng, chỉ là tóc của hắn màu đen, mà con lại giống ta, một khi đột phá cảnh giới Thiên Nhânthì tóc sẽ biến thành màu bạc, đây là di truyền của gia tộc Thủy thị,sau này con cháu của con cũng sẽ như vậy”

“Được!” Hàn Chỉ gật nhẹ đầu, vươn tay chuẩn bị cởi mặt nạ da người của mình. VânLiệt Diễm lại nhanh chóng xoay người qua chỗ khác.

“Diễm nhi, tại sao lại xoay người sang chỗ khác?” Thủy Linh Lung cảm thấy kỳ lạ.

“Ách… Không phải gương mặt của hắn chỉ có người cùng thê tử của hắn là có thể nhìn sao? Bây giờ ta vẫn chưa muốn nhìn” Nàng vẫn chưa thật sự là thêtử của hắn, nàng không nên nhìn, miễn cho nhìn rồi lại phải chịu tráchnhiệm với hắn.

Nàng không có ngu như vậy!

Thủy Linh Lung mỉm cười lắc đầu, cũng không miễn cưỡng nàng. Thế nhưng bà ấy lại thấp giọng hỏi Hàn Chỉ: “A Chỉ, không phải hai đứa đã ở cùng mộtchỗ rồi sao? Con bé vẫn chưa nhìn gương mặt của con sao?”

Hàn Chỉ lắc đầu, không hiểu Thủy Linh Lung đang nói cái gì: “Không có!”

Hắn tháo mặt nạ xuống, để lộ ra một gương mặt không biết tuyệt mỹ hơn baonhiêu lần so với khuôn mặt trước. Vẻ đẹp này dường như có chút khôngchân thực, phảng phất như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể biến mất.

“A Chỉ của ta còn đáng yêu hơn Hàn Lăng nhiều, hắn lúc nào cũng trươngkhuôn mặt lạnh lùng ra, một chút cũng không đáng yêu!” Thủy Linh Lungvuốt ve gương mặt của Hàn Chỉ, nụ cười nhẹ vẫn duy trì trên khóe môi.

“Cúi đầu xuống” Thủy Linh Lung dịu dàng nhìn Hàn Chỉ.

Hàn Chỉ đưa lỗ tai đến bên miệng Thủy Linh Lung, nghe bà chậm rãi nói: “Gia tộc Hàn thị có một loại năng lực ngay cả người thường cũng không cáchnào tưởng tượng được, nhất là con. Thể chất của con rất đặc biệt, ngaycả ta cũng nhìn không thấu nguồn năng lượng ẩn chứa trong cơ thể con.Đời này con có thể gặp được Vân Liệt Diễm đã là kỳ tích rồi. Mẫu thânđã giúp con giữ nàng lại, con nhất định phải yêu thương nàng hết lòng,như vậy thì mới có thể giữ được trái tim nàng, vĩnh viễn cũng đừngkhiến cho nàng đau lòng, nếu không thì con chính là một kẻ lưu manh. Sởdĩ ta bảo con đeo mặt nạ chính là không muốn có nữ nhân yêu mến con chỉvì dung mạo của con, cũng sợ con bị bọn họ lừa gạt làm cho tổn thương,như vậy thì con sẽ phải sống cả đời trong thống khổ. May mắn, A Chỉ, con lại gặp đúng người! A Chỉ, con nhất định phải sống thật vui vẻ, đời này mẫu thân thiếu nợ nhiều nhất chính là con. Con không cần làm cái gìhết, chỉ cần yêu thương Diễm nhi thật tốt là được rồi, sống thật hạnhphúc là đủ rồi. Diễm nhi chính là bản thể của Hỏa Phượng Hoàng, số phậnđã định sẵn nàng sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện, mà con chỉ cần ởbên cạnh che chở cho nàng là được. A Chỉ, mẫu thân phải đi rồi, đừngbuồn, mẫu thân rất vui vẻ. Bởi vì rốt cuộc thì ta không còn phải đeo ânoán của hai gia tộc trên lưng nữa, rốt cuộc cũng có thể tự do tự tại yêu thương người ta yêu rồi. Đây chính là chuyện hạnh phúc nhất đối vớita!”

“Đeo mặt nạ lên đi!” Thủy Linh Lung lưu luyến gương mặt của Hàn Chỉ.

Sau khi Hàn Chỉ đeo mặt nạ lên, đôi mắt của Thủy Linh Lung cũng từ từ nhắmlại, bàn tay nâng lên vuốt ve gương mặt hắn cũng buông thõng xuống, chỉcó nụ cười nhẹ trên khóe môi vẫn không thay đổi.

“Mẫu thân…!” Hàn Chỉ nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Thủy Linh Lung, rốt cuộc cũng không gọi được bà trở lại.

Cõi lòng Vân Liệt Diễm trầm xuống, vội vàng quay đầu lại. Khi nhìn thấygương mặt không còn bất kỳ cảm xúc nào của Thủy Linh Lung, nàng cũngnhịn không được mà rơi lệ.

Một nữ tử xinh đẹp nhưvậy, vì sao lại gặp trắc trở như thế chứ? Vân Liệt Diễm thật sự khônghiểu ông trời đang làm cái gì, đầu óc bọn họ đều bị chuột rút hết rồisao?

Cám xúc bi thương lan tràn trong không khí.Không biết vì sao Vân Liệt Diễm lại có thể cảm nhận được sự bi thươngcủa Hàn Chỉ, cảm xúc này giống như đã dung nhập vào cõi lòng của nàng.

Một lúc lâu sau, Hàn Chỉ mới ngẩng đầu lên nói với Vân Liệt Diễm: “Ta muốn mang mẫu thân trở về đại lục Thần Chi”

Vân Liệt Diễm nhẹ gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy! Đúng rồi, ta có cách!”

Vân Liệt Diễm vươn tay, lắc lắc chiếc nhẫn trên tay nàng: “Mẫu thân cho tađấy, chúng ta có thể đặt người vào bên trong, sau đó đưa đến đại lụcThần Chi”

Hàn Chỉ gật gật đầu, sau đó ngón tay khẽnhúc nhích, nước từ thác nước bên cạnh bay đến biến thành một tảng băngcực lớn bao quanh di thể của Thủy Linh Lung. Khóe môi bà còn duy trì nụcười, nhìn qua lớp băng dày cũng chỉ giống như một người bình thườngđang ngủ say.

“Cái này sẽ không tan chứ?” Vân Liệt Diễm vươn tay gõ gõ tảng băng, rất cứng.

“Nàng có thể thử” Hàn Chỉ nhìn Vân Liệt Diễm, nói.

“Thử làm sao?”

“Dùng lửa”

Khóe môi Vân Liệt Diễm co rút. Nếu lỡ tay hoả táng Thủy Linh Lung luôn thì thảm rồi!

“Không sao, thử sẽ biết” Hàn Chỉ rất bình tĩnh, dường như một chút cũng không lo Vân Liệt Diễm sẽ dùng lửa làm tan tảng băng.

Vân Liệt Diễm bán tín bán nghi đặt tay lên tảng băng, tập trung tinh thầnphóng ra một hỏa cầu nhưng hỏa cầu vừa tiếp xúc với tảng băng lại hóathành một làn khói. Vân Liệt Diễm không tin, tập trung tăng thêm sứcmạnh nhưng vẫn giống như cũ. Cuối cùng, Vân Liệt Diễm cắn răng một cái,thẳng tay dùng nham thạch nóng chảy, đây chính là chất có thể nung chảyvạn vật, tuyệt đối không thể bó tay chịu trói trước một tảng băng được.

Thế nhưng kết quả lại khiến cho Vân Liệt Diễm trợn tròn mắt. Cũng giống như những lần trước, dung nham nóng chảy vừa chạm vào tảng băng lại nhanhchóng hóa thành một làn khói mỏng. Thử đi thử lại nhiều lần, kết quảcũng vẫn như vậy.

“Tại sao?” Vân Liệt Diễm cảm thấy tò mò. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

“Băng hỏa trời sinh tương khắc, không phải nàng không làm được, mà chỉ do độnóng của hỏa chưa đủ điều kiện. Nương tử, chừng nào nàng có thể đánhthắng ta thì hỏa cầu của nàng có thể làm cho hàn băng của ta tan chảy”Hàn Chỉ trả lời một cách chân thành, nhưng kết quả thu được chính là ánh mắt khinh thường của Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễmthu tảng băng vào chiếc nhẫn. Để phòng ngừa vạn nhất, nàng còn đặt tảngbăng bên cạnh Thủy Nguyên, tránh xảy xa chuyện gì ngoài ý muốn.

“Chúng ta đi thôi! Đi lâu như vậy, bọn họ nhất định đã chờ đến sốt ruột, cũngkhông biết thằng nhóc Thiểm Thiểm thối tha kia thế nào rồi” Vân LiệtDiễm bĩu môi. Thằng nhóc chết tiệt kia, nhiều ngày không gặp, không biết nó có nhớ mẹ nó hay không!

Hàn Chỉ há to miệng, muốn nói gì đó lại thôi. Ngẫm nghĩ, chờ trở về rồi hãy nói!

Lúc hai người đến mật đạo, Hiên Viên Hi vẫn chưa tỉnh lại.

“Muốn bỏ ông ta ở đây hay không?” Vân Liệt Diễm nháy nháy mắt, nói: “Lão giàbiến thái này đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, để cho ông ta chết ở chỗnày vẫn còn nhẹ tay lắm rồi!”

“Mang ông ta về đi! Chỉ có điều, không thể để cho ông ta mở miệng nói chuyện, ông ta cũng không sống quá hai ngày nữa đâu” Hàn Chỉ liếc nhìn Hiên Viên Hi. Sức khỏe của ông ta cũng đã đến giới hạn, tùy thời đều có thể chết.

Vân Liệt Diễm gật đầu, nhưng nàng cũng không muốn để cho ông ta sống quábình an. Vì vậy, Vân Liệt Diễm đã nghĩ ra một ý hay, chính là trước đánh cho Hiên Viên Hi tỉnh lại, sau đó tìm một sợi dây mây lớn trói lại, tựmình lôi ông ta đi.

“Linh Lung đâu? Ngươi muốn làm gì?” Hiên Viên Hi tỉnh lại, nhìn thấy mình bị Vân Liệt Diễm trói liền quát lớn.

“Đừng có nhắc đến cái tên này, ngươi không xứng! Còn nữa, ngươi nhìn rõ cholão nương, bây giờ ngươi do chính lão nương định đoạt. Ngoan ngoãn mộtchút cho ta, nếu không thì ta cho ngươi đẹp mắt!” Vân Liệt Diễm cũngkhông nể nang gì ông ta. Nàng không phải người hiền lành, người khiếncho nàng cảm thấy khó chịu, nếu muốn nàng buông tha thì trừ phi ngườikia tự mình kết liễu sớm đầu thai sớm.

“Ngươi trói ta làm cái gì?” Hiên Viên Hi tức giận đển khuôn mặt đỏ bừng, nhưng khi ông ta nhìn thấy Hàn Chỉ cũng không có phản ứng, đành phải hỏi Vân LiệtDiễm.

“Lão nương muốn nuôi chó, thế nào? Ngươi có ý kiến à?” Vân Liệt Diễm trừng mắt một cái.

“Ngươi!” Hiên Viên Hi dường như thở không nổi, một câu cũng nói không nên lời.

“Ngươi cái gì mà ngươi? Đúng rồi, chó không biết nói!” Vân Liệt Diễm nhếchmôi, sau đó ngón tay vung ra, một quả cầu lửa nhỏ nhanh chóng bay vàomiệng Hiên Viên Hi.

“Ô… ô…” Hiên Viên Hi cảm thấy cổ họng như bị thiêu cháy, đau đớn đến nỗi chảy mồ hôi lạnh.

Thế nhưng, một câu ông ta cũng không nói được.

Hàn Chỉ giống như không nhìn thấy gì, ở phía trước dẫn đường, Vân Liệt Diễm dắt Hiên Viên Hi phía sau, nhàn nhã đi tới. Trên đường đi, Hiên Viên Hi lảo đảo, mệt mỏi muốn đứt hơi, nhưng Vân Liệt Diễm cũng không thèm quan tâm, một lần nghỉ ngơi cũng không có.

Hiên Viên Hi mệt mỏi đến bất tỉnh, nàng cũng không quan tâm, vẫn cứ lôi ông ta đến nổi long bào trên người cũng bị kéo nát.

Lúc quay trở lại tẩm cung, Hiên Viên Hi cũng không còn bộ dáng lúc đi, hơithở như có như không, chẳng khác gì một người sắp chết.

“Ném ông ta ở đây đi, chúng ta mau trở về. Vân Mộng Vũ xấu xí kia, vậy màcũng dám ám toán ta, ta nhất định phải khiến nàng ta đẹp mắt!” Vân LiệtDiễm nhớ tới chuyện mình phải nằm bẹp nhiều ngày như vậy liền hận khôngthể lập tức trói Vân Mộng Vũ lôi đi.

“Đợi vài ngàynữa đã. Hiên Viên Minh sắp đăng cơ, Thái tử cần thêm thời gian để chuẩnbị. Sức khỏe nàng vừa mới tốt lại, cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày đi” HànChỉ dịu dàng ôm Vân Liệt Diễm vào trong ngực. Thay đổi một triều đạikhông phải là chuyện đơn giản, Vân Liệt Diễm đã đồng ý trợ giúp Thái tử, vậy thì không thể nuốt lời.

Thời gian cấp bách, vìđể cho đám đại thần thay đổi ý định, hắn phải dùng tới thủ đoạn cưỡngchế. Thế nhưng không thể phủ nhận ngôi vị hoàng đế lúc này đã danh chính ngôn thuận rơi vào tay Hiên Viên Minh, binh quyền cũng rơi toàn bộ vàotay hắn. Nếu muốn phụ trợ Thái tử đăng cơ, còn cần đoạt lại binh quyền.Hơn nữa, soán vị cũng phải có lý do chính đáng.

Saukhi Hiên Viên Minh leo lên ngôi vị hoàng đế, điều đầu tiên hắn ta muốnlàm chính là đối phó với Tứ vương phủ cùng Thái tử. Chỉ cần hắn điềubinh trên quy mô lớn, nhất định sẽ gặp sự ngăn cản của quan viên trongtriều. Đến lúc đó, Thái tử lại đứng ra chính là chuyện hợp theo lẽ đạo.

Sau khi đột phá cảnh giới Thiên Nhân, người này nhất định không thể canthiệp vào chuyện đế vị. Nếu như tạo thành hậu quả xấu không cách nào xửlý được, nhất định phải chịu sự trừng phạt của ông trời. Lúc trước làhắn bị ép cho nên mới dùng những thủ đoạn cực đoan kia, cũng may thánhchỉ là truyền ngôi cho Hiên Viên Minh, cũng không tạo thành cục diệnkhông thể vãn hồi. Nếu không, chỉ sợ hắn cũng sẽ không còn mạnh khỏeđứng ở chỗ này như bây giờ.

Đến cảnh giới Thiên Nhâncũng chính là đột phá giới hạn của loài người, không thuộc về loài người bình thường, cũng không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhânloại.

Cho nên, cho dù muốn can thiệp vào cũng phải tìm một lý do chính đáng.

“Vậy được rồi! Cứ để cho nàng ta vui vẻ vài ngày đi, ta phải đến Vân phủ dọa người một chút!” Trong mắt Vân Liệt Diễm xuất hiện sự gian xảo. Lúctrước đến Vân gia, vậy mà nàng không kiếm được một chút lời, lại còn bịthương nặng như vậy!

Lúc này, bọn họ đều nghĩ rằng nàng đã chết rồi, nàng nhất định phải chơi một trận cho đã mới được!

“Nương tử! Trở lại Yến thành, chúng ta thành thân được không?” Hàn Chỉ nghĩđến những lời mẫu thân nói lúc lâm chung, lại nhớ tới Vân Thiểm Thiểm,hắn nhất định phải tranh thủ thời gian khiến cho Vân Liệt Diễm thừa nhận danh phận là thê tử của hắn, như vậy thì bọn họ mới có thể chính thứctrở thành người một nhà.

Trời mới biết, hắn chờ đợiđiều này cũng không biết đã bao nhiêu năm. Sau này hắn sẽ có người nhà,đúng rồi, hắn còn muốn có một đứa con gái.

“Thànhthân làm gì? Chúng ta bây giờ không phải là rất tốt sao?” Vân Liệt Diễmbĩu môi. Lúc nãy, cái nghi thức bái đường kia đã khiến nàng cảm thấy lạlùng rồi.

“Diệp Khuyết nói, sau khi thành thân mới có thể có con gái. Ta muốn con gái, Thiểm Thiểm cũng muốn muội muội” HànChỉ nói một cách nghiêm trang.

“Phụt…!” Vân Liệt Diễm thiếu chút nữa đã tự sặc nước bọt của mình. Cho xin đi! Không có thànhthân gì đó đâu! Muốn con gái cái gì? Kiên quyết không được! Suy nghĩ một chút xem, đây chính là chuyện chung thân đại sự đó!

Còn nữa, cầu hôn như vậy là rất không lãng mạn! Động tâm thì động tâm, cũng không thể không có nguyên tắc tự gả mình đi như vậy!

“Được không?” Thanh âm của Hàn Chỉ có một chút mê hoặc.

“Để xem biểu hiện của ngươi đã! Nếu như ngươi có thể cầu hôn thành côngtrước khi chúng ta đến Yến thành, ta sẽ đồng ý với ngươi!”

Chuyện quan trọng cả đời chính là tìm một nam nhân tốt!

Thế nhưng bây giờ bên cạnh hắn chỉ có một nữ nhân là nàng, lỡ như sau nàygặp được người khác nữa thì sao? Hắn sẽ thay lòng đổi dạ sao? Khôngbiết! Cho nên, nam nhân vẫn nên tìm một xâu phòng hờ là tốt nhất!

“Ta nhất định sẽ khiến cho nàng đồng ý!” Hàn Chỉ hôn lên trán Vân Liệt Diễm một cái rất nhanh.

Vân Liệt Diễm trừng mắt. Hai người rời khỏi tẩm cung của Hiên Viên Hi, đi về phía Tứ vương phủ.

Vừa về đến Tứ vương phủ, Vân Liệt Diễm liền không thể chờ đợi mà chạy về phía gian phòng của Vân Thiểm Thiểm.

“Vân Thiểm Thiểm! Người mẹ thân yêu của con về rồi nè! Còn không cút ngay ra đây cho lão nương!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.