“Đúng rồi, tại sao không thấy Thiểm Thiểm đâu?”
“Đúng vậy, từ sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng của nó rồi” Vân PhụngKhải cũng cảm thấy kỳ lạ, Vân Thiểm Thiểm chưa bao giờ ngủ nướng cả.
“Ách! Ta cũng không gặp nó” Diệp Khuyết khoát khoát tay, cam đoan.
Hàn Chỉ liếc nhìn Diệp Khuyết, bình tĩnh nhổ ra một chữ: “Nói!”
Diệp Khuyết hoảng hốt. Đừng có ‘thần thông quản đại’ như vậy được không? Chỉ mới có liếc nhìn hắn một cái mà thôi, làm sao có thể đoán ra đượcchứ? Chỉ số thông minh của lão đại nhất định không thấp giống như chỉ số cảm xúc.
“Hắc hắc! Lão đại, thật ra chuyện này không liên quan đến ta. Huynh xem, chuyện gì ta cũng không biết mà!” DiệpKhuyết ôm ấp một tia hi vọng cuối cùng. Lão đại, đừng thâm độc như vậychứ!
Một ánh mắt sắc bén như dao bay tới, Diệp Khuyết chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, có cảm giác như bị lăng trì (1).
(1) Lăng trì: Một loại hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
Hắn rất muốn khóc. Tại sao mỗi lần gặp xui xẻo lại luôn là hắn?
“Ách! Là thế này, Thiểm Thiểm thấy mọi người đều đã bình an vô sự rồi, chonên muốn ra ngoài dạo chơi một chút, có lẽ… có lẽ…” Diệp Khuyết cònchưa nói xong đã cảm thấy cánh tay trái của mình lạnh cứng, sau đó hắncúi đầu nhìn thì chợt nhận ra trên quần áo của mình đã bị thủng một lỗto.
Quá độc ác!
“Thiểm Thiểm nói,nó sẽ chờ chúng ta ở đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tu-di-nang-cua-mau-than-hoa-than/2897828/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.