“Không…” Vân Phụng Khải chỉ cảm thấy tâm như bị xé ra từng mảnh
Diễm… Diễm nhi…
Hắn nhìn tiểu nha đầu trì độn kia lớn lên, cuộc sống của nàng chỉ mới bắtđầu, hắn còn muốn đưa nàng đến gặp Tứ vương gia, còn muốn đưa nàng đếnYến thành, còn muốn đưa nàng đi ngắm mặt trời mọc… Diễm nhi…
Vân Phụng Khải rốt cuộc cũng tiêu hao toàn bộ khí lực mà té ngã trên đất,không còn sức vươn tay, cũng không đủ khí lực bước đến chỗ dung nhanluôn tươi cười kia.
“Dừng tay! Mau dừng tay lại! Tát cả dừng tay lại hết cho ta!” Vân Phụng Thiên đột nhiên hô lớn. Diễm nhi không thể chết được! Nếu nàng chết rồi, TâmNghiên chết cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
“Có nghe thấy không? Dừng tay lại!” Vân Phụng Thiên hô hào với đám tử sĩ đang bày trận kia nhưng không ai động đậy.
“Phụng Thiên, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?”Lão giả nghiêm nghị rống lên “Diệt Thiên trận một khi đã mở, không chếtkhông phá! Ngươi biết rõ bây giờ có làm gì cũng là phí công phí sức màthôi! Muốn trách thì nên trách nha đầu kia bạc mệnh đi! Đây là tự nó tìm lấy, không nên khiêu chiến uy quyền Vân gia chúng ta. Nếu hôm nay chúng ta để cho nha đầu này náo loạn, từ nay về sau Vân gia còn có chỗ đứngtrên đại lục này nữa sao?”
“Không! Không!” Vân Phụng Thiên lắc đầu, đáy lòng nổi lên một trận đắng chát.
Hắn thật sự sai rồi sao?
Hai tay Vân Liệt Diễm không ngừng vạch lên dây đàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tu-di-nang-cua-mau-than-hoa-than/2897762/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.