Ngày hôm sau, tại nhà thờ tổ tiên Vân gia.
Vân Liệt Diễm cùng với những trưởng lão trong tộc quỳ trong từ đường, lắngtai nghe những lão giả râu ria hoa râm lầm bà lầm bầm cái gì đó mà nàngcũng chẳng hiểu. Hôm nay, không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy rấtbất an.
Từ lúc bước chân vào nhà thờ tổ tiên, nàng đã cảm thấy có chút không thích hợp, đây là trực giác của một đặc công ưu tú được dưỡng qua nhiều năm.Trực giác nói cho nàng biết, hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảyra.
Thế nhưng từ khi bắt đầu tới giờ, nàng vẫn tái diễn cái trò quỳ lạy, vốn dĩ không có bất kỳ điều gì dị thường.
Tế tổ trong một khoảng thời gian dài, trong lúc Vân Liệt Diễm còn mơ mơmàng màng không biết mình đã ngủ bao lâu, chợt nghe có tiếng người bêncạnh đứng dậy. Nàng nhếch miệng, cố nhịn một cái ngáp dài.
Mấy ngày nay thật mệt mỏi.
Vừa rồi suy suy nghĩ nghĩ, lại không ngờ ngủ quên mất. Tình huống này trước kia chưa từng có, đôi lúc sẽ mơ hồ nhưng một khi nàng cảm thấy điều gìđó không đúng sẽ mẫn cảm hơn bất kì ai khác. Tối qua, rõ rang là nàngngủ đủ mà.
Đôi mi thanh tú nhíu lại, nàng đứng dậy theo người bên cạnh rồi rời khỏi nhà thờ tổ tiên.
“Diễm nhi” Lúc đi ra khỏi nhà thờ tổ tiên, Vân Phụng Thiên mở miệng gọi Vân Liệt Diễm lại.
Nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn Vân Phụng Thiên như nhìn một người xa lạ, trong mắt không một chút cảm xúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tu-di-nang-cua-mau-than-hoa-than/2897754/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.