Cảm giác đau đến tận cùng là như thế nào? Chính là có khóc cũng khóc không ra.
Bi thương hóa thành máu thịt, tựa như chuôi đao cắm sâu trước ngực, xỏ xuyên qua cốt nhục mơ hồ, đến hô hấp cũng tác động đến chỗ bị thương, làm lưỡi đao cà vào xương cốt trong lòng ứa ra máu tươi, đau đến mức không thể diễn tả.
Tần Phong thất tha thất thểu lui ra phía sau, ánh mắt cơ hồ tan rã.
“Sư phụ…… Ta sai rồi sư phụ……”
Tần Phong đột ngột quỳ xuống, khóe miệng giật giật, chính là lời cầu xin tha thứ nói như thế nào cũng không thể nên hình nên dạng.
Hắn có xứng đáng được y tha thứ?
Hai tay hắn dính đầy máu của sư phụ, phế đi võ công của sư phụ dẫn đến lấy luôn mệnh của y.
Hối hận đến cực điểm sẽ làm sư phụ tha thứ cho mình sao?
Sẽ không, sư phụ đã chết, thời điểm hắn vô tri vô giác tổn thương y thì y đã chết rồi, một người đã chết sẽ tha thứ cho hắn sao……
Tần Phong một lần lại một lần chạm lên thân ảnh không rõ ràng trên màn hình, tựa như chỉ cần như thế là có thể chạm đến người hắn yêu.
Đêm đi qua, chân trời lộ ra vòng cung màu trăng trắng, ánh mặt trời len lỏi vào khu rừng rậm rạp, ký lục của hệ thống lưu lại rốt cuộc cũng lâm vào bóng tối.
“Ta sắp đi rồi, Tần Phong, ngươi tự mình giải quyết cho tốt.”
Hệ thống dần dần hóa thành quầng sáng trắng, chậm rãi tan biến trong ánh mặt trời……
Tần Phong kinh ngạc bắt lấy nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-trong-anh/1789590/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.