Bạch Húc ôm Thần Nguyệt kiếm không buông, một mình vuốt kiếm một mình cảm thán a.
Thật lâu lão mới lưu luyến không rời trả thanh kiếm lại cho Tần Phong.
“Ai nha nha, ta đã sớm cảm thấy ngươi chính là bảo vật trong ao. Không uổng công Tiểu Lê nhiều năm nay nhớ thương ngươi mãi không quên a.”
Tần Phong nhìn hàng người vội vội vàng vàng đi qua đi lại trước cửa hàng mà phát ngốc, hắn không nghe thấy Bạch Húc nói gì, đến khi giật mình phản ứng lại thì mới quay đầu hỏi: “Tiền bối, ngươi nói cái gì?”
Bạch Húc nghẹn họng, trong lòng nói thầm: đừng nói là hắn luyện võ tới ngu luôn đi?
Lão ho khan vài tiếng thu hút sự chú ý của Tần Phong.
“Tần Phong a, ngươi còn nhớ Tiểu Lê chứ?”
Năm đó sau chuyện ở miếu hoang kia, Bạch Húc liền mang Tiểu Lê rời đi. Lão còn thu nàng làm đồ đệ, đem một thân tài nghệ bất phàm truyền cho Tiểu Lê, một tay nuôi nhóc con đó lớn lên, vi sư vi phụ, lão làm sao không biết trong tâm trí nha đầu Tiểu Lê kia đang nghĩ cái gì!
Ngày thường cứ lẩm bẩm tên một người, phải Tần Phong ca ca, trái cũng Tần Phong ca ca.
Dù trưởng thành hàm súc* hơn rất nhiều nhưng cũng sẽ ngẫu nhiên mà nhắc đi nhắc lại.
(*Hàm súc: cô đọng và chứa đựng bên trong nhiều ý sâu sắc)
Trong đầu Tần Phong hiện lên hình ảnh một nha đầu bẩn hề hề năm đó, hắn rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười nhưng lời nói lại có chút cô đơn: “Đương nhiên nhớ rõ, mỗi một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-trong-anh/1789566/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.