Sau một hồi lửa lớn đốt sạch, đến cuối cùng chẳng ai biết Cốt Ngọc đã rơi vào tay ai.
Minh Giáo Vô Diện lang quân diện mạo mỹ lệ lại chết trong biển lửa, bị thiêu đến mức không thể nhận ra, nhưng kỳ lạ là trên người hắn không có bất cứ vết thương nghiêm trọng nào, người của Minh Giáo cũng không thể tìm thấy manh mối của Cốt Ngọc, nỗi phẫn hận đến ngứa răng lại không biết làm thế nào để phát tiết.
Mục Hàm Xuân treo trên mặt vài phần ý cười, Cổ Hằng vẫn còn nằm ở trên giường nên đối với sự tình ngày ấy hôm ấy hắn không đề cập tới.
Từ Trình cũng đã lùi bước quay về Phồn Hoa Thành, khi đặt chân về nơi chất chứa bao nhiêu hình dáng của ai đó thì hắn mới có thể ngẫu nhiên lộ ra chút cô đơn.
Mặt khác, Hải gia và Lôi gia cũng chỉ có thể lắc đầu rời đi, Ô Hàn Thành trở về cái tĩnh lặng vốn có của nó, chỉ có một nơi nào đó lại phát sinh sự tình.
Thư Lộng Ảnh và Tần Phong sớm đã mang theo áo bông cùng lương thực đi đến Thiên Sơn.
……
Sau hai ngày Thư Lộng Ảnh và Tần Phong cùng lên đường đến Thiên Sơn thì nền tuyết dưới chân đã phủ tới mắt cá, Thiên Sơn cũng bắt đầu đổ xuống vài trận tuyết nhỏ, đi thêm nửa ngày tuyết đã rơi không thấy bóng, càng ngày càng lớn.
“Nhìn sắc trời này thì chỉ sợ là sắp có một trận đại tuyết, chúng ta trước tiên tìm sơn động, chờ trận tuyết này qua thì lại lên đường.” Thư Lộng Ảnh đã ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-trong-anh/1789551/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.