Chương trước
Chương sau
Tay Tần Phong dừng giữa không trung.
Thư Lộng Ảnh tiếp tục nói: “Ngươi thiên phú cực hảo nhưng lại thiếu một người dẫn dắt. Trong khoảng thời gian này ta thấy ngươi một mình tu luyện, tiến triển tuy không chậm, nhưng như cũ cũng không đúng với tư chất thật sự của ngươi. Nếu ngươi tiếp tục một mình nghiền ngẫm thì dù ngươi có tư chất cao bao nhiêu, sau ba năm bất quá cũng chỉ ngang bằng Khổng Nhiễm. Nhưng nếu có ta chỉ dẫn ngươi, ngang với Khổng Nhiễm chỉ mất ba tháng.”
“Nguyệt Ảnh, ngươi đã biết ta phải về Cổ gia.” Tần Phong thần sắc phức tạp.
“Ân, ta không quên.” Thanh âm Thư Lộng Ảnh thêm vài phần tự giễu, “Ta biết ngươi không muốn cùng ta trở về Nhị Trọng Môn, coi như là ta phân tâm vì ngươi, nếu ngươi trở nên cường đại thì ngươi sẽ là át chủ bài của Cổ gia, ta cũng sẽ không cần thời thời khắc khắc nhớ ngươi.”
Y đã không còn thời gian chờ Tần Phong cam tâm tình nguyện gọi y một tiếng sư phụ như lúc trước.
Mấy câu nói cuối cùng của Thư Lộng Ảnh vô cùng mơ hồ, Tần Phong không nghe rõ, một lúc sau chợt xuất hiện một đạo kình phong đẩy hắn tới phía sau bình phong.
Nhưng Tần Phong ít nhiều vẫn đoán được tâm tư của Thư Lộng Ảnh, Nguyệt Ảnh nói muốn cùng hắn luyện võ, lại không cưỡng cầu hắn lưu lại Nhị Trọng Môn, đây có nghĩa là gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không ai chịu nói ra cả.
Hai tay hắn buông lỏng rồi lại nắm chặt, lặp đi lặp lại vài lần, tiếng nói khàn khàn vang lên: “Nguyệt Ảnh, ngươi sẽ không cùng ta trở về Cổ gia, đúng không?”
Bên trong lặng im thật lâu mới truyền đến tiếng 'ân' nhẹ nhàng của Thư Lộng Ảnh.
Tần Phong một quyền phát động, nhưng lại gắt gao dừng giữa không trung, sau đó vô lực buông tay. Tần Phong cười nhạo chính mình, rõ ràng người có lời là hắn, không cần gia nhập Nhị Trọng Môn mà vẫn được Nguyệt Ảnh tự mình dạy dỗ, hắn có lý do gì oán trách y không đi theo hắn?
Kỳ thật hắn đều minh bạch, oán hận của hắn không thể làm hắn thoái lui giang hồ, Nguyệt Ảnh đương nhiên cũng có vật không thể từ bỏ.
Ai cũng không thể đi theo ai.
……
Buổi thưởng nguyệt ngắm hoa đó, Tần Phong không có đi theo.
Khổng Nhiễm thấy Thư Lộng Ảnh đơn độc một người thì cảm thấy mới mẻ, hỏi: “Sao vậy, trở về giáo huấn Tần Phong rồi? Lại cùng tiểu tử kia giận dỗi nên không theo tới?”
Thư Lộng Ảnh cũng không muốn gạt hắn: “Ngày mai ta và hắn sẽ cử hành nghi thức bái sư, ta đồng ý để hắn chuẩn bị một chút nên hắn không có đi theo. Đúng rồi, ngày mai ngươi cũng tới làm nhân chứng cho ta!”
“Bái sư?!!! Còn nhân chứng?!!!” Khổng Nhiễm kêu lên, thấy ánh mắt lạnh nhạt của Thư Lộng Ảnh thì lập tức che miệng.
Hắn quan sát bốn phía, phát hiện không có người chú ý mới nhỏ giọng mắng: “Ngươi đúng là không sợ chết nên mới muốn có quan hệ với thiên mệnh chi nhân, đừng có ép ta!”
Lời Khổng Nhiễm nói cũng không phải nói bừa, thiên mệnh chi nhân tuy được trời cao chiếu cố, nhưng lúc đầu lại tựa như thiên sát cô tinh. Tỷ như thân phụ của Tần Phong là Thư Thiên Hữu vì luyện công mà tẩu hỏa nhập ma, dưỡng phụ dưỡng mẫu chết thảm, những bằng hữu ăn mày cũng bị hại cho chết mất, trừ phi mệnh đủ lớn, bằng không khó mà có thể chết già, chỉ có đến tuổi nào đó mới có thể thay đổi, nhưng hiện tại Tần Phong vẫn chưa tới cái tuổi đó đâu.
Chẳng lẽ mệnh Thư Lộng Ảnh rất lớn? Nếu không phải Thư Lộng Ảnh mang mặt nạ da người thì hắn đã có thể xem tướng cho y, xem xem mệnh y có đủ lớn để hứng chịu tai ương mà thiên mệnh chi nhân gieo rắc.
Thư Lộng Ảnh thấy Khổng Nhiễm đột nhiên tỏ vẻ mặt quỷ dị nhìn mình, Thư Lộng Ảnh đột nhiên cảm thấy thập phần không khoẻ: “Ngươi nhìn cái gì?”
Khổng Nhiễm nhìn mặt Thư Lộng Ảnh, kỳ quái nhíu mày: “Ta sao lại cảm thấy, mặt ngươi có chút không giống? Vết thương sao lại nhiều thêm một đường?”
“Là ngươi nhớ lầm.” Thư Lộng Ảnh xoay mặt đi: “Người bên trong dường như tới đủ rồi, chúng ta vào đi."
Khổng Nhiễm nhìn bóng lưng Thư Lộng Ảnh, khó hiểu sờ sờ cằm, là hắn nhìn không rõ sao? Nhớ lầm?
……
Thi hội Trương gia tiến hành ở hậu viện, thời tiết lúc này có chút lành lạnh, Trương gia quả là tài lực vẹn toàn, cách mấy cái ghế thái sư lại đặt một cái hỏa bồn, hậu viện vì vậy mà một chút cũng không thấy lạnh, thậm chí ấm áp hơn so với ở trong nhà.
Lá rụng cành khô, hỏa bồn hừng hực, hương vị tựa như nơi Tây Bắc xa xôi.
Thư Lộng Ảnh cùng Khổng Nhiễm tiến vào hậu viện, không ít ánh mắt đồng loạt nhìn tới. Hai người bọn họ giành hai hạng đầu trong cuộc thi đua ngựa đương nhiên sẽ trở thành tình địch lớn nhất ở đây.
Cố tình lúc này Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm cùng thay thanh y y phục chỉ bạc ám văn của Trương gia đưa tới, cả hai nhìn vào cực kỳ có cảm giác nho khí, hoàn toàn không giống dáng vẻ hùng hổ rong ruổi như ban ngày, nhất thời tỏa ra ánh sáng thư sinh.
Nạp Lan Diệp đã bỏ quyền thi đấu cũng có tại đây, thấy Tần Phong không đi cùng Thư Lộng Ảnh, trên mặt nàng lập tức thất vọng tràn trề.
Gia phó Trương gia dẫn Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm đến vị trí của họ, đánh gãy không khí cứng đờ không được tự nhiên.
Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm được gã sai vặt dẫn tới một nơi tương đối ít người.
Sau khi ngồi xuống, chung quanh lại bắt đầu ầm ĩ lên, bọn họ đều đang suy đoán đề mục thi đấu đêm nay là gì, sau đó lần lượt đọc thơ mình làm, thổi phồng cho nhau.
Khổng Nhiễm có chút ghét bỏ nhìn trái cây được bày trên bàn, sau đó hỏi Thư Lộng Ảnh: “Đêm nay thế nào?"
“Chớ lại đứng đầu, vừa đủ là được rồi.” Thư Lộng Ảnh uống ngụm trà, phát hiện có ánh mắt bất hảo nhìn y chằm chằm, Thư Lộng Ảnh quay đầu nhìn chủ nhân của ánh mắt oán hận kia liền nhìn thấy Trương Thân da mặt sưng phù đang hung tợn trợn mắt.
Thư Lộng Ảnh không những không bực mình mà ngược lại cảm thấy buồn cười.
Trương Thân này là một thiếu gia ăn chơi trác táng nhưng không tính là người đại gian đại ác, người như vậy cực kỳ coi trọng mặt mũi, hôm nay Trương Thân đã hoàn toàn vứt mặt mũi đi, xem như đây là giáo huấn lớn nhất của gã nên Thư Lộng Ảnh cũng không muốn so đo chuyện gã cắt nát y phục của y.
Sau khi nhìn đủ, ánh mắt Thư Lộng Ảnh cũng dời đi.
Gia chủ Trương gia cùng người phụ trách thi hội bước ra, toàn trường tức khắc an tĩnh.
Trương lão gia giật giật cái bụng to nói một chút quy tắc, sau đó liền ngồi xuống, những việc còn lại giao cho một người thân hình cao gầy nhưng lại rắn chắc, nhìn qua có vài phần phong thái của học sĩ trung niên, cũng chính là người phụ trách thi hội.
“Tại hạ bất tài, may mắn được Trương lão gia ưu ái mời đến chủ trì thi hội, tại hạ quả thật may mắn…”
Học giả nói xong vài lời khách sáo liền ho khan vài tiếng, đồ đệ bên cạnh lập tức bưng lên một ly trà cho ông nhuận nhuận yết hầu, sau khi đã tốt lên ông mới nói kỹ về quy tắc thi đấu.
Những người phía dưới nhỏ giọng nói thầm, học giả trung niên này ở Ô Hàn Thành cực kỳ có danh tiếng, hơn nữa lần này ông mang theo không ít môn sinh đắc ý để hỗ trợ, đề sẽ do ông cho xuống, sau đó mọi người sẽ bắt đầu làm thơ, đầu tiên là để môn sinh của ông xem xét chọn lựa, sau khi chọn được năm bài giỏi nhất thì sẽ tới lượt ông đích thân cân nhắc.
Việc này làm Thư Lộng Ảnh nhíu mi, y sớm đã cảm thấy Trương gia cực kỳ bất phàm. Hiện tại y càng chắc chắn như thế.
Văn nhân khống chế nhân gian, thị phi khống chế người, bất luận là người có quyền hạn thế nào cũng đều sẽ nghĩ cách thu phục vài văn nhân về dưới trướng, thông qua họ mà nắm giữ thị phi.
Ngược lại, người có quan hệ mật thiết với văn nhân, đại biểu cho địa vị bất đồng, này cũng không phải chỉ cần tài đại khí thô mới có thể so sánh.
Trên mặt Thư Lộng Ảnh tựa hồ đang chăm chú nghe người ta nói, ngón tay lại nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn, âm thầm suy tư, Trương gia này, quả nhiên như y đoán, không bình thường a.
Sau khi học giả đã nói xong, nhóm sai vặt lập tức đem bút mực theo thứ tự đưa xuống.
Học giả ra phía sau đài, ông vỗ tay vài cái, một đám vũ nữ mặc vũ y phiêu nhiên ma mị lên đài, tư sắc diễm lệ, ánh mắt kinh diễm mang đầy mị khí, đặc biệt là người đứng đầu đội ngũ, dáng người cao gầy, lụa mỏng che nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cực kỳ câu nhân hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn của nam nhân.
Đương nhiên là ngoại trừ Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm, bọn họ đều là người có địa vị cao, mỹ nhân gì mà chưa thấy qua? Huống chi bọn họ cũng là một mỹ nhân trong những mỹ nhân, người trên đài rõ ràng không hấp dẫn được ánh mắt của họ. Hơn nữa bọn họ cũng sớm đã chán ca ca vũ vũ gì đó, so với đám nam nhân ở đây thì có vẻ là thiếu hứng thú hơn, thẳng đến khi ca vũ kết thúc, sắc mặt hai người vẫn nhàn nhạt.
Chỉ là đến lúc cuối cùng Thư Lộng Ảnh vô ý nâng mắt, vừa vặn nhìn thấy nữ tử đứng đầu kia.
Song nhãn thật sự là câu nhân, nếu đổi thành một nam nhân khác thì chắc chắn sẽ phát cuồng vì nàng, nói không chừng sẽ kích động lao lên đài vén khăn che mặt xuống, chỉ tiếc, nam nhân này lại là Thư Lộng Ảnh, đối với đôi mắt câu nhân này, sắc mặt y động cũng không động, nhìn như cục đá.
Nữ tử trên đài có hơi giật mình, sau đó thong thả ung dung đi xuống.
Lão giả lúc này cũng công bố đề thứ nhất của hôm nay: “Đề thứ nhất, rất đơn giản, chính là lấy đoạn múa vừa rồi dẫn làm thơ, đề thơ tự nghĩ, sau một nén nhang thì kết thúc, tự khắc có người xuống thu bài.”
Trên đài lập tức được đặt lên một cái lư hương nhỏ, trên đó có cắm một nén hương vừa mới đốt, khói nhẹ lượn lờ bay lên không trung rồi tan biến mất.
Những người dưới đài lập tức minh tư khổ tưởng*.
(*Minh tư khổ tưởng: chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết. Hoặc không thể giải quyết nhưng vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn)
Đề cũng thật xảo quyệt đi, dùng một đống nữ nhân làm đề, nếu đổi lại là thi hội tầm thường khác thì chỉ sợ sẽ ra không ít diễm thi*. Nhưng đây lại là đại hội chiêu thân, ngươi còn chưa bước vào cửa làm con rể nhà người ta mà đã viết một bài thơ ca ngợi nữ nhân khác, đây không phải là tự hủy đường đi sao, muốn đòi mạng sao? Những người dự thi bắt đầu hồi tưởng lại xem đoạn vũ kia có nổi danh hay không? Rồi lý giải nội hàm trong đó.
(*Diễm thi: thơ nóng, táo bạo)
Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm lại vô cùng lập dị, không hề nghĩ ngợi mà lập tức chấp bút, qua một lát liền đã viết xong, thấy người thu bài đi ngang thì thuận tay nộp bài.
Những người khác bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ hai người họ Lộc kia không những cưỡi ngựa giỏi mà còn có sở trường làm thơ?!! Hay họ đã biết đề trước?
Dưới nơi bọn họ có chút động tĩnh cũng sẽ khiến người trên đài chú ý, vị học giả kia vẫy tay, bảo người mang thơ của Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm đến cho ông xem!
Những người dưới đài sửng sốt, ngồi đối diện Thư Lộng Ảnh là Trương Thân, khuôn mặt gã tái mét đi, cũng không biết chỗ bị đánh vì sao lại không còn nữa, toàn bộ tái xanh.
Lúc thơ đã tới tay vị học giả thì rất nhiều người đều nín thở, họ sợ học giả sẽ đột nhiên vỗ đùi hét lớn nói, thơ hay! Trước giờ quả là hiếm thấy!! Sau đó những người khác không cần làm thơ gì nữa, quán quân thi hội hôm nay trực tiếp sẽ thuộc về người nào đó...đi?
Cho nên khi nhìn thấy học giả nhíu mày lắc đầu, mọi người không ngừng thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ ánh mắt tựa như thủy triều đắc ý nhìn Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm.
Rõ ràng là không có thực lực, còn giả bộ cái gì, các ngươi cho rằng làm thơ và cưỡi ngựa giống nhau sao?!
Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm đối mặt với một loạt ánh mắt khinh bỉ đó thì vẫn bình chân như vại, phản ứng này làm cho không ít người tức giận nghẹn họng.
Thời gian một nén nhang rất nhanh đã qua đi, từng người từng người liên tục nộp bài.
Sau khi nhúm tro cuối cùng rơi xuống, môn sinh bắt đầu xem xét kỹ lưỡng những bài thơ của người dự thi chỉ trừ Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm đã được xem qua, những môn sinh bắt đầu chăm chú lướt qua, nhìn những bài thơ bị vo thành một đoàn rồi ném xuống, mọi người không khỏi khẩn trương.
Trương Thân thường thường trừng mắt với Thư Lộng Ảnh giờ phút này cũng không khỏi duỗi cổ nhìn lên đài, tựa như chỉ cần nhìn như vậy là gã có thể được thông qua.
Khổng Nhiễm nhàm chán gõ gõ bàn, nói: “Ta hoàn toàn không cần lo lắng Trương tiểu thư kia sẽ coi trọng ta, ngươi đoán xem ta viết cái gì?"
Thư Lộng Ảnh uống một ngụm trà, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Diễm thi.”
Khổng Nhiễm trừng lớn mắt, không nghĩ tới Thư Lộng Ảnh thế nhưng đoán được, sau đó là hừ mũi một cái, mặt quay qua một bên: “Thật là bất kính……”
Thư Lộng Ảnh: “……”
Sở dĩ y có thể đoán trúng là vì nguyên bản y cũng định viết diễm thi...
Bọn họ đều cùng một mục đích mà đến, nhưng không phải là vì Trương tiểu thư Trương Miễn Nhi kia. Cho nên, đám người còn lại có thể sẽ không viết diễm thi, nhưng bọn họ thì có thể, tránh né cái gì a?
Như vậy thì đương nhiên không thể thắng trận đấu này, người Trương gia cũng sẽ không để họ làm con rể.
Thư Lộng Ảnh buông chén trà xuống, bất quá, cái y viết, lại không phải diễm thi.
Một tiếng trống đột nhiên vang lên, xét duyệt kết thúc.
Người trên đài cao giọng đọc tên người vượt qua sơ thẩm: “Khổng Nhiễm*, Lý vệ…”
(✒Các bạn đừng thắc mắc vì sao lúc đăng ký tham gia dự tuyển thì bạn Nhiễm có lấy tên giả là Lộc Nhân Giả, nhưng bây giờ lại được kêu tên là Khổng Nhiễm, bản gốc nó ghi vậy rồi mình cũng để vậy luôn, không dám sửa ಥ‿ಥ)
Khổng Nhiễm thiếu chút nữa đã từ trên ghế té xuống…
Thư Lộng Ảnh đem tay áo che trước miệng, nhìn như đang uống trà nhưng kỳ thật là đang cười trộm.
Sau khi đã đọc hết tên người thông qua vòng sơ thẩm thì như dự liệu, không có tên Thư Lộng Ảnh, Khổng Nhiễm trừng lớn hai mắt không ngừng lẩm bẩm, không có khả năng a, chuyện này không có khả năng a.
Thư Lộng Ảnh đứng dậy: “Nếu đã không có ta thì ta về trước, Phong nhi vẫn còn đang đợi ta a.”
Khổng Nhiễm cũng đứng dậy chắn ngang người Thư Lộng Ảnh, không thể tin nói: “Đây rốt cuộc là thế nào? Thứ ta viết rõ ràng là diễm thi trần trần trụi trụi, Trương gia còn chọn ta làm gì, lão già kia cũng có bệnh phải không? Còn ngươi, ngươi đã đoán được rồi có phải hay không? Sao lại không nói cho ta biết trước một tiếng?”
“Lời của vị công tử này là có ý gì?” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nữ thanh lệ.
Nữ tử vừa rồi múa ở trên đài từ lúc nào đã vô thanh vô tức xuất hiện bên người bọn họ.
Khổng Nhiễm bị đánh gãy lời nói, nhìn qua: “Ngươi là?”
Nữ tử che mặt, nhẹ nhàng thi lễ: “Tiểu nữ Trương Miễn Nhi, xin ra mắt hai vị công tử.”
Một câu ôn ôn nhu nhu hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Trương tiểu thư, quả nhiên danh bất hư truyền, vừa rồi xem qua ca vũ, rất nhiều người đều đã điên đảo vì nàng, nhưng bất hạnh lại đang tham gia chiêu thân nên không thể bày tỏ sự mến mộ coi trọng, hiện giờ đã biết được nàng chính là Trương Miễn Nhi nên ai ai cũng mừng rỡ như điên.
“Ngươi, ngươi chính là Trương Miễn Nhi?!” Khổng Nhiễm kinh ngạc, hắn cũng đã minh bạch vì cái gì hắn lại thông qua xét duyệt.
Trương gia này thật sự đã đào cái hố lớn cho hắn nhảy xuống rồi a.
Nhìn đoạn vũ đó, ai ai cũng kinh diễm không thôi, nhưng đây là tiệc chiêu thân của Trương tiểu thư tài sắc vẹn toàn nên không ít người cố hạ thấp đoạn vũ khi nãy đi, cố gắng không làm phật lòng Trương tiểu thư.
Nhưng có ai lại biết, đoạn vũ lúc nãy thế nhưng do chính Trương tiểu thư Trương Miễn Nhi tự mình ra trận!!
Cứ như vậy, diễm thi thật sự là miêu tả cái đẹp quyến rũ của hàng thật rồi.
Khổng Nhiễm dở khóc dở cười.
Thư Lộng Ảnh cũng hơi gật đầu xem như đáp lễ, sau đó thì không nhiều lời nữa định rời đi, y cũng không có thông qua sơ thẩm, Trương Miễn Nhi này xuất hiện ở đây hơn phân nửa là vì Khổng Nhiễm.
Nhưng lại không nghĩ tới khi y vừa định rời bước thì Trương Miễn Nhi đột nhiên lên tiếng ngăn cản: “Công tử, xin đợi đã.”
Toàn bộ nam nhân lập tức trừng mắt nhìn Thư Lộng Ảnh.
Vừa rồi bởi vì đã thông qua xét duyệt nên Trương Thân cực kỳ đắc ý nhìn người đã đánh gã thành đầu heo, nhưng không ngờ lại bị Trương tiểu thư ngăn cản, tâm tình tức khắc không biết ra sao.
Khổng Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, may là không phải tìm hắn.
“Tại hạ vẫn chưa thông qua xét duyệt nên đi trước một bước, không biết Tiểu thư ngăn ta lại là có chuyện gì?” Thư Lộng Ảnh nhàn nhạt nhìn Trương Miễn Nhi.
Đôi mắt câu nhân của Trương Miễn Nhi hơi trừng nhìn Thư Lộng Ảnh, biểu tình không biết làm sao làm những nam nhân khác ở đây trong lòng ngưa ngứa.
Chỉ thấy trong tay nàng lấy ra một mảnh giấy Tuyên Thành, nói: “Lộc công tử vì sao bất tận toàn lực? Làm có lệ là xong? Đây là khinh thường tiểu nữ sao?”
Thư Lộng Ảnh liếc mắt, đúng là vừa rồi y chỉ làm có vài câu thơ.
Thơ từ cực kỳ bình thường, đại ý chỉ là diễn tả đoạn vũ kia quá mức kinh diễm thế tục, xa xỉ, cực kỳ không chi tiết, một góc nhìn vô cùng đại trà, hoàn toàn không có gì đặc sắc.
Không sai, y đoán được người trên đài chính là Trương Miễn Nhi nên ngay từ đầu ý định muốn viết diễm thi đã bị y bác bỏ, đổi thành bài thơ không được đặc sắc này.
Bất quá, y đương nhiên là sẽ không thừa nhận.
Thư Lộng Ảnh nói với Trương Miễn Nhi:“Trương tiểu thư đánh giá cao tại hạ, đây là trình độ thật của ta, không hề giấu dốt. Đại trượng phu thắng được thì thua được, mong rằng Trương tiểu thư cho tại hạ một đường đi.”
Trương Miễn Nhi mày hơi nhíu, nhưng nàng không hề bực mình vì Thư Lộng Ảnh không cho nàng mặt mũi, nàng đột nhiên cười như chuông bạc thong thả ung dung nói Thư Lộng Ảnh: “Hay cho câu đại trượng phu thắng được thì thua được.”
Thư Lộng Ảnh cười cười, phất tay áo rời đi, nhưng vừa đi đến cửa viện thì phía sau lại truyền tới giọng nói thanh lệ của Trương Miễn Nhi: “Lộc công tử, tiểu nữ có xem ngươi thi triển thuật cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa của công tử làm tiểu nữ vô cùng khâm phục.”
Thư Lộng Ảnh không quay đầu lại, mỉm cười rồi biến mất, dần dần, y cũng đã khuất bóng sau hậu viện.
Thi hội náo loạn vừa rồi, vẫn như cũ không thể giảm bớt.
Những người còn lại đều ở lại xem Trương Miễn Nhi, hầm hè muốn thể hiện trước mặt nàng, đem sự chú ý của Trương tiểu thư về Lộc công tử gì đó nhanh nhanh giảm bớt.
Nhưng ai ngờ, Lộc công tử vừa rời đi thì Trương Miễn Nhi liền đưa tay để tì nữ của nàng đỡ: “Ta mệt mỏi, đỡ ta xuống nghỉ ngơi.”
Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái, những gì họ bàn tính nháy mắt tan nát.
Khổng Nhiễm nhìn Trương Miễn Nhi quyến rũ rời đi, hắn suy tư một lát, nữ nhân này, hoàn toàn là tự gây thù chuốc oán với Thư Lộng Ảnh a……
……
Sau khi Thư Lộng Ảnh trở về phòng thì phát hiện Tần Phong đã không còn ở đây nữa.
Y nghĩ Tần Phong vẫn chưa quyết định được nên ra ngoài giải sầu rồi, việc của y là ngồi lại ghế chờ Tần Phong trở về.
Thư Lộng Ảnh thừa dịp trống trải này suy nghĩ kỹ hơn về Trương Miễn Nhi.
Thập phần không thích hợp.
Sau khi y tới Ô Hàn Thành, biểu hiện vẫn luôn rất mờ nhạt khiêm tốn, thật sự không có lý do gì dể người ta chú ý.
Bài thơ kia, người sáng suốt xác thật có thể nhìn ra chỗ không thích hợp, thơ y làm từ tranh chữ, đều là hệ thống dâng lên, thơ có thể ẩn, nhưng chữ thì không.
Bài thơ y viết thập phần bình thường, chưa kể số từ ít ỏi, chỉ cần là người có chút học vấn đều sẽ nhìn thấy sự không tinh xảo.
Mà y sao có thể được chú ý chỉ vì một bài thơ bình thường như thế được? Như vậy xác thật là không thích hợp.
Điểm này thật không ổn, không có khả năng Trương Miễn Nhi sẽ chú ý y vì cái này, càng miễn bàn nàng sẽ tự mình ra mặt chỉ trích y.
Trừ phi……
Nàng cố ý……
Thư Lộng Ảnh vuốt ve khối ngọc màu đen ấm áp, trên mặt ngọc là hoa văn hồ ly yêu mị có chút vặn vẹo.
Mang hồ ly bên người thật sự là gây chú ý nên gần đây Thư Lộng Ảnh đã để hồ ly quay về mảnh ngọc. Hiển nhiên quyết định này là chính xác, hiện giờ, đã có người bắt đầu theo dõi bọn họ.
Nếu y không đoán sai thì chỉ sợ, không chỉ có một một người, mà là ít nhất tám người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.