Sau khi Thư Lộng Ảnh mang Tần Phong lên lầu thì đám người vừa rồi khơi mào chuyện của Thủy Thượng Phiêu cũng đứng dậy cáo từ. Lúc ra khỏi khách điếm, người nọ ước lượng đống bạc trong tay lắc đầu buồn cười nói: “Người làm ca ca kia cũng thật kỳ quái, thế nhưng dùng nhiều bạc như vậy chỉ để đổi lấy mấy câu chuyện phiếm dùng để tán gẫu.” Thư Lộng Ảnh mang Tần Phong về phòng, sau đó phân phó người mang thức ăn lên. Vừa mới đóng cửa lại, Tần Phong từ sau lưng đã đi đến chế trụ eo y. Thư Lộng Ảnh thoáng dừng tay lại, hỏi: “Làm sao vậy?” Tần Phong dựa vào lưng Thư Lộng Ảnh, thanh âm có chút khàn khàn: “Nguyệt Ảnh, ngươi rốt cuộc là ai…” Vì cái gì lại đối tốt với hắn như vậy? Vì cái gì lại nhiều lần cứu hắn, còn nữa, vì cái gì lại muốn gạt hắn? Thư Lộng Ảnh cười nhẹ: “Ta còn tưởng ngươi sẽ không hỏi tới chứ, hiện tại rốt cuộc mở miệng rồi, ngươi không cảm thấy như vậy là đã muộn rồi sao?” Thư Lộng Ảnh đã sớm chuẩn bị một đống lý do thoái thác để ứng phó với những nghi hoặc của Tần Phong, nhưng y không ngờ một đường này Tần Phong cái gì cũng không hỏi a, rõ ràng tính cảnh giác của hắn rất lớn mà… Thư Lộng Ảnh bị sự tin tưởng vô điều kiện của Tần Phong làm cho có chút vô thố, bắt lấy tay hắn đang gắt gao ôm eo mình: “Ngươi trước tiên buông ra được không, có vấn đề gì thì ngồi xuống nói a, ta sẽ trả lời cho ngươi.” Tần Phong lắc đầu, tay càng ôm càng chặt nói: “Không cần, cứ như vậy đi.” Chỉ như vậy hắn mới có thể biết được người nọ không phải tiên nhân, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của y, nhưng mà, thân mình y thực gầy a, nhiệt độ cơ thể cũng thấp như vậy. Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu, Thư Lộng Ảnh không mở miệng nữa, Tần Phong cũng không buông tay. Thẳng đến khi tiểu nhị gõ cửa: “Khách quan, đồ ăn ngươi kêu tới rồi.” Thư Lộng Ảnh mở miệng: “Có người tới.” Tần Phong vẫn ôm đến chết sống không buông… Cuối cùng là Thư Lộng Ảnh chịu thua, kẽo kẹt một tiếng mở cửa ra. Tiểu nhị bên ngoài đang vì hai người chậm chạp không lên tiếng mà sinh chút bực bội, đang muốn một lần nữa gõ cửa thì cửa cũng đã kẽo kẹt mở ra. Thanh y nam tử có khuôn mặt bình thường cười thật ôn hòa tiếp nhận đồ ăn trong tay hắn: “Phiền ngươi rồi.” Tiểu nhị nhìn ra phía sau của y thì thấy một thiếu niên không ngừng ôm chặt lấy eo của thanh y nam tử, không cho y thoát ra, biểu tình nguyên bản bực bội của tiểu nhị nháy mắt biến thành ý vị thâm trường, cười quái dị nói: “Nguyên lai khách quan đang làm chính sự, không phiền a, là tiểu nhân đường đột.” Ý cười trên mặt Thư Lộng Ảnh cứng đờ, tiểu nhị không nói hai lời đột nhiên đóng cửa lại, thiếu chút nữa đã đã tự đập trúng mũi mình. Tiểu nhị đứng bên ngoài sờ sờ cái mũi: “Ta còn tưởng họ là huynh đệ, nguyên lai là cái loại quan hệ này a.” “Bất quá, tiểu ca này lớn lên bình thường nhưng eo lại thật tinh tế a!” Tiểu nhị làm động tác vặn vẹo cái mông, sau đó hi hi ha ha xuống lầu. Thư Lộng Ảnh xưa nay vốn ôn hòa, hôm nay lại bị lời nói của tiểu nhị chọc giận, tay áo vung lên đem Tần Phong đang ôm chặt lấy y đẩy ra, Tần Phong không kịp phản ứng bị đẩy cho có chút lảo đảo dựa vào tường, trên mặt kinh ngạc không thôi, ngay sau đó hắn lập tức cúi đầu, tóc mái rơi xuống che đi tầm mắt làm người ta không thấy rõ biểu cảm trên mặt. Thư Lộng Ảnh nhịn xuống xúc động muốn đến đỡ Tần Phong, y một đường đi đến cạnh bàn hỏi: “Ngươi muốn hỏi gì liền hỏi đi.” Tần Phong đỡ lấy thân mình bất động, hắn vốn đã biết y có nội lực mạnh mẽ, chính là lần này hắn đã nhận ra bản thân hắn và y có bao nhiêu chênh lệch, tuy Nguyệt Ảnh ôn nhu đối xử tốt với hắn, nhưng y lại luôn tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm a. Bạch Miêu ở một bên ngủ gà ngủ gật, lúc này mới có chút tỉnh táo lại, thấy Thư Lộng Ảnh đang đùa nghịch đồ ăn liền quen thuộc nhảy lên đùi y mà ngồi, hai cái móng vuốt nhỏ cào cào quần áo y, nó nâng đôi mắt lưu ly lên nhìn Thư Lộng Ảnh rồi lấy móng vuốt vươn về cái đĩa tôm say rượu trên bàn. Lúc móng vuốt vừa mới mới vươn ra thì đã bị Thư Lộng Ảnh chụp lấy, Bạch Miêu trừng mắt, làm gì! Thư Lộng Ảnh nắm cái cổ lông xù xù của nó, đôi mắt lại nhìn về phía Tần Phong: “Sao lại không qua đây?” Bạch Miêu QAQ, thế nhưng vì chờ Tần Phong mà không cho nó ăn tôm! Bất công rõ ràng như vậy! Tần Phong mù chứ nó không có mù a! Tần Phong ngoan ngoãn nghe lời, theo hướng nơi âm thanh phát ra mà sờ soạng đi đến, chuẩn xác bắt được y phục Thư Lộng Ảnh, sau đó ngồi gần với y, lại một lần nữa ôm eo... Thư Lộng Ảnh: “……” Sao trước kia y lại không phát hiện Tần Phong lại dính người như vậy? Đây là nam chủ tự lập quyết đoán làm cho thế nhân run sợ sao?! Sao một chút cũng không liên quan tới a. Trong tiềm thức của Thư Lộng Ảnh thì Tần Phong là một thẳng nam. Vì trong nguyên tác, thê tử tương lai của Tần Phong là thiên hạ tam đại mỹ nhân, Mạc Lê, Mục Thanh Thanh và một nữ tử Tây Vực tên Trác Mã sắp lên sàn, tam đại mỹ nhân đó a! Thẳng đến mức không thể thẳng hơn. Vừa rồi y chỉ là bị tiểu nhị chọc giận nên giận chó đánh mèo với Tần Phong mà thôi, ý nghĩ này ngược lại có chút khiêm tốn, cũng mặc kệ Tần Phong ôm. Nhưng Thư Lộng Ảnh lại không suy nghĩ kỹ, mỹ nhân cùng thẳng nam có quan hệ gì a? Hơn nữa trong sách chỉ nói Tần Phong sẽ có ba thê tử chứ cũng không nói ba người đó sẽ là chân ái mà hắn đào tim đào phổi yêu thương, hơn nữa nếu đã là chân ái thì còn cưới ba người làm gì? ╮(╯▽╰)╭ Tha thứ cho y ở thời khắc mấu chốt lại bị ngốc. Nhưng giờ phút này, Tần Phong thật sự là thuần khiết ôm Thư Lộng Ảnh. Trong trí nhớ của Tần Phong thì Thư Lộng Ảnh là một giấc mộng đẹp, tuy rằng nó chân thật tồn tại nhưng lại là kính hoa thủy nguyệt*, chỉ cần không cẩn thận duỗi tay thì sẽ biến thành sương khói, hắn rất sợ chấp niệm của mình bất quá là một chuyện buồn cười. (*Kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương trăng trong nước. Ý nói dù thứ đó có đẹp ra sao thì chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm tới) Sự xuất hiện của y lúc trước quá mức mờ ảo trong lòng hắn nên khi y đột nhiên chân thật xuất hiện lại làm hắn cảm thấy không chân thật. Chỉ có cách ôm lấy hắn mới có thể xác nhận được là y đang tồn tại, trong lòng hắn lại kiên định hơn chút. Nhưng nhiêu đó dường như còn chưa đủ, hắn muốn biết mọi thứ về y, chẳng những thế còn phải nhớ kỹ hơi thở của y, tên, dung mạo, sở hữu hết tất cả, có lẽ chỉ có sau này chờ khi hắn thấu triệt toàn bộ thì mới có thể chân chính hiểu được cái gì là kiên định. Thư Lộng Ảnh thấy Tần Phong thờ ơ với những món ăn trên bàn, y còn tưởng hắn mắt không tiện nên ăn hơi khó khăn nên dứt khoát chính mình động thủ giúp Tần Phong lột một con tôm. Tôm được hấp chung với rượu thanh mát thơm lừng, ngón tay trắng nõn của Thư Lộng Ảnh bóp bỏ đuôi tôm, động tác của y tao nhã nhẹ nhàng. Đem tôm đặt bên môi Tần Phong, hắn không kịp kinh ngạc đã đem tôm nuốt vào, Tần Phong không kịp để ý tôm có vị thế nào chỉ cảm thấy môi răng tràn ngập mùi rượu mát lạnh. Thanh âm của Thư Lộng Ảnh cũng như rượu ngon, ôn hòa mát lạnh: “Ngươi vừa rồi hỏi ta rốt cuộc là ai, ta hiện tại cùng ngươi nói rõ.” “Ta là chưởng môn của Nhị Trọng Môn, Nguyệt Ảnh.” “Nhị Trọng Môn không giống các giáo phái khác trên giang hồ mà tùy ý trương dương, môn phái của ta ẩn trong trần thế, không để thế nhân biết rõ, quy tắc của Nhị Trọng Môn là mỗi lần thu đệ tử chỉ thu một người, trong môn cũng chỉ có hai người, là chưởng môn và một đệ tử duy nhất.” Bạch Miêu thừa dịp Thư Lộng Ảnh không để ý đem đĩa tôm say rượu ăn sạch, lúc này nó đã có chút men say mà nằm dài trên bàn, ánh mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn Thư Lộng Ảnh, tiếp tục bịa a, tiếp tục bịa a! Thư Lộng Ảnh ho nhẹ một tiếng: “Ta nhận đệ tử đều là dùng bối toán mà tìm tới, ta cũng là dựa theo thuật bói toán này mà tìm được ngươi. Nhưng dù sao thì cũng là chọn người thừa kế nên chỉ mới tìm là không đủ, vì thế ta quyết định âm thầm quan sát tư chất và bản tính của ngươi, chỉ có khi đã thông qua khảo nghiệm thì ta mới có thể cùng ngươi gặp mặt.” Lý do này là lúc trước Thư Lộng Ảnh đã tùy tiện bịa ra, cực kỳ không đáng tin cậy nhưng lại không có bất cứ lỗ hổng gì, y nói người ngoài không biết rõ môn phái của y thì Tần Phong có đi đâu hỏi cũng không ai biết Nhị Trọng Môn là thật hay giả a. Chuyện này cũng có thể dùng để lấp liếm cái tên Nguyệt Ảnh vô danh trên giang hồ này, hơn nữa vì sao y lại nhiều lần ra tay cứu giúp Tần Phong, thì đó là biểu đạt ý thu đồ đệ đó! Không đáng tin thì không đáng tin đi. Vành tai Thư Lộng Ảnh có chút phiếm hồng. Tuy Tần Phong không dễ bị lừa như vậy nhưng nhất thời cũng nói không nên lời, hắn bị lý do này của Thư Lộng Ảnh làm cho sửng sốt. Bạch Miêu ở một bên dùng móng vuốt gãi gãi đôi mắt, ai, sao lại dễ lừa như vậy. Bạch Miêu đang cảm khái thì đột nhiên chiếc cổ căng thẳng, toàn bộ thân mình đã bị Thư Lộng Ảnh nhấc lên. “Đây là thần thú trấn cửa của Nhị Trọng Môn, ngươi sờ thử xem…” Bạch Miêu hồ ly QAQ Ký chủ! Ngươi sao có thể như vậy?! Đem một con hồ ly biến thành thần thú trấn môn, không ngại khó coi sao? Thư Lộng Ảnh bị Bạch Miêu hung hăng cắn một ngụm, tuy Bạch Miêu thoạt nhìn nhỏ như vậy nhưng sức bật kinh người, hơn nữa y cũng không cảm thấy khó coi gì, thần thú trấn môn, không phải là để trông cửa sao? Bạch Miêu có răng nhọn như vậy là đủ tiêu chuẩn rồi. Tần Phong hơi do dự sờ lên người Bạch Miêu, có Thư Lộng Ảnh ở đây Bạch Miêu cũng không dám làm càn, ngoan ngoãn để Tần Phong sờ soạng. Bạch Miêu hệ thống há phải phàm vật? Tuy rằng hồ ly chỉ là ngụy trang của nó, hơn nữa vì lần trước sử dụng ngưng kết thời gian nên da lông cũng không bóng loáng như lúc đầu nữa, nhưng so với mấy con hồ ly bình thường khác cũng đủ hơn rồi, lông nó mềm mại trơn trượt, quả nhiên là cảm xúc của tơ lụa thượng hạng. “Đúng là không phải phàm vật.” Tần Phong thu hồi tay, nói. “Vậy ngươi có bằng lòng cùng ta trở về Nhị Trọng Môn?” Thư Lộng Ảnh buông tay, Bạch Miêu liền quấn lấy cổ y, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy. Tần Phong không nói gì, tay đang ôm Thư Lộng Ảnh cũng buông lỏng: “Để ta ngẫm lại.” Thư Lộng Ảnh cũng không muốn Tần Phong ngay lập tức đồng ý, cười nói: “Vậy ngươi hảo hảo ngẫm lại.” ============================== Cứ điểm Thần Nguyệt Giáo, Dung Canh cầm bồ câu mà Thư Lộng Ảnh đưa đến mà đầu phát đau. 'Bản tôn muốn bế quan một năm, thanh lý ngọn núi đó giao cho ngươi'. Giáo chủ thật đúng là thích phủi tay làm chưởng quầy đến nghiện a! Thân mình vừa mới tốt lên cũng không nói với người trong giáo hai câu liền cùng tên ngốc Tần Phong kia ở chúng nhau! Tiểu tử Tần Phong kia rốt cuộc có thân phận gì? Thế nhưng làm giáo chủ bận tâm vì hắn nhiều như thế? 'cốc cốc cốc' Dung Canh dùng nội lực biến tờ giấy thành bột phấn: “Vào đi.” Cửa kẽo kẹt mở ra, một nữ tử dị tộc bĩu môi mặt đầy khó chịu đi đến. “Dung trưởng lão, giáo chủ khi nào thì trở về a?” Nàng chính là thị nữ A Oản Thanh Đằng, lúc Thư Lộng Ảnh rời khỏi Cổ gia cũng không có mang nàng đi mà là để nàng tiếp tục làm nội ứng trong Cổ gia. Dung Canh nhíu mày: “Tả hộ pháp ngươi thật quá phận, chuyện của giáo chủ cần bẩm báo với ngươi? Hơn nữa, ngươi không vâng theo lệnh của giáo chủ mà hảo hảo trụ tại Cổ gia, lại nhiều lần chạy ra ngoài, không sợ trái lệnh sao?” Thanh Đằng nghe xong thì nhíu mày, miệng càng vươn cao, chân dậm mạnh lên sàn nhà, mấy khối gạch liền bị nàng dậm đến nứt ra. “Ta rất bực mình a, tên thế thân kia đúng là xem mình thành tiểu quan, chơi vô cùng vui vẻ, không nói đến hắn sai khiến ta làm này làm nọ, thế nhưng hắn lại đem dung mạo của giáo chủ chúng ta mà nằm dưới thân Cổ Hằng, bị tên khốn đó thượng a!” ============================== Tác giả có lời muốn nói: Tiểu nhị, ngươi thật ngốc nghếch. Thần thú trấn môn, ngươi cũng ngốc nghếch. Thư Lộng Ảnh, nguyên lai ngươi cũng là ngốc nghếch a (*/ω\*)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]