Cánh cửa phòng phẩu thuật báo tín hiệu được mở ra, Tiểu Ái vội vã đứng lên. Bên trong, các bác sĩ bước ra.
- Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi. - Tiểu Ái lo lăng hỏi.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. - Vị bác sĩ lặng lẽ nói.
- Không phải, xin bác sĩ hãy cứu mẹ tôi, bà ấy không thể chết được. -Tiểu Ái ôm lấy tay bác sĩ mà nói. - Cầu xin bác sĩ, hãy cứu mẹ tôi. -Nước mắt Tiểu Ái chảy xiết.
Vị bác sĩ lắc đầu, các y tá kéo Tiểu Ái ra khỏi vị bác sĩ.
- Thân nhân hãy chuẩn bị thủ tục để nhận bệnh nhân về nhà. - Vị bác sĩ nói xong bước đi.
Tiểu Ái khóc lớn, không còn đủ sức đứng vững mà ngã quỵ xuống, Ken nhanhchóng đỡ lấy cô gái. Trong bệnh viện lớn, tiếng khóc của Tiểu Ái bé nhỏnhưng chứa đầy đau đớn, Ken xót xa ôm cô vào lòng, làm điểm tựa lúc côđau đớn nhất.
Nhà chủ không cho gia đình Tiểu Ái làmtang lễ tại nhà thuê của họ, họ sợ mang về xui xẻo trong căn nhà đó.Tiểu Ái có khóc lóc van xin thế nào, họ cũng vô tình vô cảm bỏ đi, đedoạ sẽ đuổi gia đình cô đi nếu dám mang thi thể mẹ cô về nhà.
- Mẹ, con bất hiếu không thể lo cho mẹ được, đến khi mẹ ra đi con cũngkhông thể lo tang sự chu đáo. - Tiểu Ái là chị lớn trong nhà, lại khôngthể làm được gì, cảm thấy bất lực.
Bên ngoài, chiếc xehơi màu đen dừng ngay con hẻm phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tieu-thu-em-se-thuoc-ve-ta/1934364/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.