- Cô gái, con nói mình là Rose… nhưng hiện tại Rose của chúng ta đang đứng bên kia. Chuyện nay quả thật không thể tin được. - Rin nhìn vàoRose mà nói, gương mặt xa lạ kia… chuyện cô gái này kể ra,quả thật khótin.
- Mẹ Rin, từ bé con đã mất mẹ, người là người yêuthương con nhất. Mẹ còn nhớ không, năm con 7 tuổi, bị Tuấn Khôi trêuchọc mà ngã xuống bể bơi nhưng thật may là có người làm cứu lên mẹ đãbảo vệ con mà phạt Tuấn Khôi đứng úp mặt vào tường cả một buổi chiều,đến lúc con phải năn nỉ mẹi tha cho anh ấy, mẹ mới không phạt
Tuấn Khôi nữa, lần đó mẹ đã cấm hai đứa không được đến gần bể bơi nữa. -Rose rưng rưng nước mắt, cô rất muốn ôm mẹ Rin của mình ngay lúc này,nhưng cô sợ… mẹ không tin mình.
- Chuyện này… - Rin nhìn Rose giả đang đứng gần đó ngẩn ngơ nhìn.
Minh Trí ngồi suy nghĩ trong phòng khách, Trần Hậu đã đi ra ngoài. Sự vắngmặt của Trần Hậu khiến Rose giả vô cùng lo lắng, năng lực của ông ta quả thật không thể không e sợ. Nhưng mà, không phải bọn họ nói Rose thật đã chết hay sao, vì sao hôm nay lại có một cô gái đến nhận là Rose, lạimang một gương mặt khác và một câu chuyện kì lạ.
- MẹRin, đừng tin lời cô ta… chuyện đó con nhớ đã từng tâm sự với một vàingười bạn cũ, có thể cô ta đã nghe được từ bọn họ. - Rose giả lên tiếng.
- Vậy chuyện giữa tôi và em… em cũng mang đi kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tieu-thu-em-se-thuoc-ve-ta/1934345/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.