Tuấn Khôi rời khỏi phòng họp nhanhchóng đi theo Tố Tố hiện đang đi đến phòng làm việc của anh. Nhìn bóngdáng nhỏ bé của cô, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu nhưng đó có phải làtình yêu anh dành cho cô hay không, anh cũng chưa thể xác định được điều đó. Cô gái này chính là ân nhân cứu mạng anh, anh có trách nhiệm phảibảo bọc cô ấy. Nếu như torng một giây sai lầm, chính bản thân anh ngộnhận thì không phải sẽ hại cả đời Tố Tố hay sao.
- Anh, em mang cơm đến nè. - Tố Tố đứng lên khi nhìn thấy Tuấn Khôi mở cửa bước vào.
- Cảm ơn em, em ngồi xuống đi anh có việc cần nói. - Tuấn Khôi đi đến chiếc ghế đối diện nơi Tố Tố đang ngồi.
Tố Tố thoáng lo lắng, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại gương mặt vẫn mỉm cười ngồi xuống ngoan ngoãn.
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều về em, hiện tại cũng không thể bắt em hằngngày mang cơm đến nơi này cho anh được. - Tuấn Khôi suy tư nói.
- Em tình nguyện mà, em rất thích công việc này. Mỗi ngày đều xuống bếp,chế biến và mang đến cho anh hằng ngày chính là việc em cảm thấy có ýnghĩa nhất mà. - Tố Tố phản đối lời nói của Tuấn Khôi.
- Em là một cô gái thật tốt, bởi vì điều đó nên anh đã quyết định sẽ tìm ngườivề dạy em học. Em rất thông minh sẽ nhanh chóng biết viết và làm quenvới máy tính. - Tuấn Khôi mỉm cười. - Đây là việc anh muốn em làm tốt,có được không?
- Nhưng…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tieu-thu-em-se-thuoc-ve-ta/1934316/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.